Quan trọng nhất, hắn có thể kết giao với các ông lớn trong giới bất động sản.
Nói thật, ngành xây dựng vốn là thế giới của đàn ông. Một phụ nữ như tôi, nếu không muốn dùng nhan sắc để đổi lấy cơ hội, thì chỉ có thể bị gạt sang một bên.
Còn Ngô Cương thì khác. Quá trình làm việc trong doanh nghiệp nhà nước đã rèn giũa hắn trở thành một bậc thầy quan hệ.
Hắn lăn lộn giữa các buổi tiệc rượu, kết nối và thương thảo, thực sự đã mang về không ít dự án cho công ty. Dưới sự điều hành của hắn, quy mô công ty mở rộng chóng mặt, tài sản của chúng tôi cũng tăng lên nhanh chóng.
Vào ngày sinh nhật của Ngô Cương, cả gia đình chúng tôi quây quần bên nhau, nâng ly chúc mừng, cười nói rộn ràng. Mười năm vất vả, cuối cùng cũng gặt hái được thành công. Người thân, bạn bè đều mừng cho chúng tôi.
Tôi không ngờ, đó lại là lần cuối cùng chúng tôi cùng nhau vui vẻ trọn vẹn như vậy. Sau đó, chưa bao giờ chúng tôi còn có thể ngồi lại với nhau một cách hòa thuận như thế nữa.
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng đó là một ngày bình thường.
Nhưng hóa ra, đó lại là khởi đầu của một bi kịch.
11.
Nếu nói về gây dựng sự nghiệp, tôi đi từ con số 0 đến 1, còn anh ta đi từ 1 đến 10. Nếu hỏi cái nào quan trọng hơn, thì đương nhiên là vế trước. Nhưng rõ ràng, Ngô Cương không nghĩ như vậy.
Anh ta nhanh chóng trở nên kiêu ngạo. Anh ta cho rằng ngoài việc chịu khổ và gặp may ra, tôi chẳng còn gì đáng nói. Nhưng thực tế thì sao? Những năm qua, chỉ cần tôi đi sai một bước, thì đã chẳng có ngày hôm nay.
Con mắt tinh tường, trực giác nhạy bén, động lực mạnh mẽ, tất cả những điều đó, anh ta đều coi như vô hình.
Anh ta thậm chí còn xem thường Phó giám đốc Trương, người đã chính thức đưa tôi vào nghề. Có lần, trong một bữa tiệc, anh ta cười nhạo ông ấy:
"Bao nhiêu năm rồi, ngay cả vợ tôi cũng đã vươn lên, vậy mà ông vẫn chỉ là một phó giám đốc?"
Tôi nghe xong lập tức nổi giận với anh ta. Lúc đó anh ta vẫn còn chịu nghe tôi nói, biết mình sai nên mang theo quà cáp đến tận cửa xin lỗi, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Anh ta nghiến răng, chép miệng vài cái rồi bỏ đi với dáng vẻ chẳng mấy quan tâm.
Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra ông ấy chưa bao giờ tha thứ cho anh ta. Khi ấy, tôi vừa hay đến Vân Nam, một phần để thư giãn, một phần để khảo sát dự án. Tại đó, tôi uống thử một loại trà thảo mộc do dược nghiệp Vân Quý sản xuất và cảm thấy nó thật sự tuyệt vời. Tôi muốn trở thành đại lý của sản phẩm này.
Sau nhiều lần tiếp xúc, cuối cùng họ không đồng ý. Ngoài các điều kiện cứng như tiền đặt cọc, tiền ký quỹ, những thứ tôi đều đáp ứng được, họ còn yêu cầu tôi phải có ít nhất năm năm kinh nghiệm trong ngành hàng tiêu dùng nhanh.
Tôi suy nghĩ rất lâu và quyết định bắt đầu lại từ con số 0, chính thức bước chân vào ngành này. Không thể hợp tác với các nhà máy lớn, tôi bắt đầu từ việc làm đại lý cho những xưởng nhỏ hơn, tích lũy kinh nghiệm rồi sau đó quay lại tìm dược nghiệp Vân Quý.
Đồng thời, tôi cũng ngay lập tức mua cổ phiếu của dược nghiệp Vân Quý, vì tôi tin tưởng vào sự phát triển của họ. Chỉ trong hơn một năm, giá cổ phiếu đã tăng gấp đôi.
Sau này nghĩ lại, tôi cảm thấy vô cùng chua xót. Dù đang trong thời gian điều trị bệnh, tôi vẫn không quên tạo ra giá trị cho gia đình, gia tăng tài sản.
Nhưng hóa ra, tất cả những điều đó chỉ là đang giúp Ngô Cương xây dựng cơ nghiệp cho kẻ thứ ba của anh ta mà thôi. So với anh ta, tôi không thể nào tiêu xài hoang phí bằng được.
12.
Lần đầu tiên nghe nói anh ta ngoại tình, tôi không thể tin nổi. Tôi nghĩ đó chỉ là những lời đồn vô căn cứ. Nhưng rồi một bức ảnh được gửi đến WeChat của tôi. Lúc đó, danh sách bạn bè WeChat của tôi rất dài, đến mức tôi thậm chí không nhớ nổi người gửi là ai.
Trong ảnh, một bữa tiệc rượu náo nhiệt. Một cô gái dáng người mảnh mai, ăn mặc thời thượng, đang ngồi trên đùi của Ngô Cương. Anh ta nhìn cô ta với ánh mắt si mê, gần như đắm đuối.
Tôi bật cười khinh bỉ. Chẳng qua chỉ là góc chụp thôi. Ngô Cương sẽ không phản bội tôi. Tôi biết giới kinh doanh đầy rẫy những cám dỗ, nhưng tôi tin anh ta. Vả lại, ai lại tốt bụng đến mức chủ động gửi tin cho tôi? Trên đời này làm gì có nhiều “Lôi Phong”* đến vậy?
Không ngờ, cái tát của sự thật đến quá nhanh.
Chẳng bao lâu sau, tôi lại nhận được một đoạn video. Chiếc xe việt dã dừng trên bãi biển miền nhiệt đới. Ngô Cương cùng một cô gái bước xuống xe. Anh ta hớn hở mở cốp sau, ân cần nhìn cô gái bên cạnh.
Cô ta che miệng, tròn mắt kinh ngạc.
Ống kính dần phóng lại gần. Trong cốp xe, hàng loạt bông hoa kiêu sa xếp thành một hình thù duy mỹ. Sắc hoa rực rỡ đến mức khiến người ta lóa mắt: tươi tắn, sặc sỡ, kiều diễm, quyến rũ. Nhiều loài hoa đến mức tôi chưa từng thấy hay nghe qua bao giờ.
Cốp xe vừa bật mở, một quả pháo hoa bay vút lên trời.
Ngô Cương và cô gái cùng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Tiếng sóng biển dập dìu bên tai, hòa cùng ánh sáng lung linh giữa bầu trời đêm. Pháo hoa tàn lụi. Ngô Cương lại như ảo thuật, rút ra một bó hoa khác, trịnh trọng đưa cho cô gái.
Cô ta e thẹn nhận lấy, bàn tay trắng nõn tựa búp măng. Tôi cúi xuống nhìn đôi bàn tay mình. Thô ráp, nứt nẻ. Nếu không chăm sóc cẩn thận, mép móng sẽ xước ra, có thể làm rách cả lụa thượng hạng.
Đôi tay này đã từng cầm qua thép không gỉ, phụ kiện ống thép, khớp nối, cầu thang, vô số loại ốc vít. Nhưng chưa bao giờ chạm vào những bông hoa mong manh.
Chưa hết.
Cuối video, cô gái lật tìm giữa những cánh hoa, rút ra một chiếc nhẫn. Ngô Cương dịu dàng đeo lên tay cô ta, cô ta mừng rỡ nhảy cẫng lên. Tôi không thể ngờ rằng những lời thề non hẹn biển lại được dùng vào cái kiểu tình huống này.
Ngô Cương đúng là không biết liêm sỉ đến cực điểm.
Nỗi đau trong tôi lập tức bị cơn giận thay thế.
Tôi nhắn tin cho người đã gửi video: “Rốt cuộc cô là ai?”
Đối phương thành thật thú nhận. Hóa ra, cô ta chính là kẻ thứ ba. Còn người trong video kia là kẻ thứ tư. Tiểu tam tức giận vì bị thay thế, nên mới tố giác với chính thất là tôi.
Tôi nổi trận lôi đình, đặt ngay vé máy bay sớm nhất, bay thẳng đến chỗ cặp đôi đó. Nhưng bọn họ đã cao chạy xa bay. Cảnh tượng lãng mạn trên bãi biển cũng chính là hồi kết cho chuyến du hí của họ.
Tôi đứng trên bãi cát, nhìn những vỏ pháo hoa bị vứt bỏ, đen thui, méo mó, lăn lóc bên mép sóng. Chúng trông thật thảm hại, tựa như đang cười nhạo tôi.
Tôi giận đến cực hạn.
Tôi lại lên máy bay, trở về nhà.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.