Sân trường đầy nắng, những đám lá me tây bay ào ạo theo từng đợt gió thổi làm khung cảnh giờ giải lao thêm sinh động và đẹp đẽ. Trên sân trường, những cô cậu học sinh tụ tập thành từng tốp cùng nhau vui đùa, có bạn thì ôm sách ngồi dưới tán cây bàng mà ôn bài, có bạn thì tìm một góc nằm ngủ... Tất cả tạo nên một bức tranh thật đẹp. Như Kỳ ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về sân trường. Thời gian này vô cùng quan trọng đối với những học sinh cuối cấp như nhỏ, trước mắt là kỳ thi cuối kỳ, rồi đến tốt nghiệp, cuối cùng là kỳ thi quan trọng nhất- kỳ thi đại học. Đây là những lần hiếm hoi nó buông sách mà ngắm nhìn mọi thứ như vậy. Trong mắt nó, mọi thứ bây giờ thật đẹp, người khác chỉ thấy bề ngoài vô cảm của nó, chứ ít ai biết được nội tâm nó đẹp như thế nào. Cùng là một thứ nhưng vào mắt nó, cảm nhận sẽ khác hoàn toàn so với người khác, đó cũng chính là nguyên nhân mà những kịch bản nó viết ra luôn luôn hoàn hảo.
Ngọc Linh đứng một bên, cô nàng lẳng lặng nở nụ cười hy vọng, cuối cùng nhỏ cũng thấy được sự thay đổi trong ánh mắt nó, đó là sự bình yên hòa lẫn niềm mong đợi .
Trong lúc Ngọc Linh còn đang cảm thán về sự thay đổi của nó, thì một vật thể lạ đã lao nhanh qua mặt nhỏ và dừng lại trước mặt sư tỷ Kỳ.
- Cuối buổi chờ tôi trước cổng trường, không được bỏ về trước, nghe chưa?
Thiên Kỳ nhanh chóng xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hai-gap-chi-dai/1725224/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.