Vào một buổi sáng trong lành, tiếng nô đùa của học sinh vang lên khắp sân trường cho đến từng lớp học, hình ảnh những đôi bạn sánh vai bước cùng nhau cười nói như thể vốn dĩ chẳng có điều gì là nỗi bận tâm của bọn họ cả. Từng lời nói, từng tiếng cười, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Tuổi học sinh vẫn luôn tươi đẹp mộng mơ như vậy, khung cảnh ấy sẽ luôn luôn là điều trong sáng thuần khiết nhất của cuộc đời.
Nhưng đối với bạn nhỏ Lâm Thiên nào đó, cậu lại đang nằm gục xuống bàn mà ngủ ngon lành.
Đối với làn gió mát của buổi sáng nhè nhẹ thổi qua khung cửa sổ lớp học, cộng với tiếng nói xung quanh càng như muốn ru ngủ cậu.
Tối qua đi ngủ muộn lại còn bị Lâm Hạo làm phiền mãi không cho ngủ, vậy nên sáng nay Lâm Thiên thật sự không thể lết dậy khỏi giường. Quá trình tỉnh dậy của cậu ta hoàn toàn là do Lâm Hạo đảm nhận, bế từ trên giường vào trong phòng vệ sinh, rồi lại bế xuống phòng bếp ngồi ăn sáng trước vẻ mặt đầy tức giận của Lâm ba và Lâm mẹ.
Hạ Phương Dao cầm thìa gõ cạch cạch cạch liên tục lên mặt bàn, "Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi ?!? Mặc kệ con yêu em con thế nào, con làm như thế này là hại thằng bé !!"
"Tối muộn rồi thì để cho Tiểu Thiên ngủ... Lâm Hạo !! Con có nghe mẹ nói không hả ?!?"
Suốt cả bữa ăn, Hạ Phương Dao tức giận đến gõ cong cả thìa, từ bé đến lớn, trước khi đi học thằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/490626/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.