Câu hỏi của Anh Mạt làm Ngô Tĩnh Nhiên cảm thấy chột dạ, cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Cô cũng chỉ là trợ lý của Hạo Dịch mà thôi, cô không có quyền thay anh ta, có chuyện gì để anh ta đích thân đến đây tìm tôi."
" Lừa người cũng là cô, một chân đạp hai thuyền cũng là cô, bây giờ vu khống anh ta ép buộc một người có vị hôn phu như cô cùng anh ta qua lại, cô không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Sắc mặt của Ngô Tĩnh Nhiên đã khó coi đến cực điểm.
Mỗi câu nói của Anh Mạt đều như một nhát dao đâm vào tim của cô ta, khiến cô ta không có cách nào phản bác.
"Cô tốt nhất nên nghĩ cho kỹ đi, bản thân Hạo Dịch không phải cô có thể tùy ý điều khiển, nếu như cô còn muốn hoạt động trong giới này, tốt nhất là lập tức ra mặt làm rõ tất cả mọi chuyện, nói cho mọi người biết chân tướng thật sự là gì!"
"Nếu không, người thân bại danh liệt cuối cùng cũng chỉ là cô."
Ngô Tĩnh Nhiên hít một ngụm khí, kiên định lắc đầu: "Không thể, nếu như tôi ra mặt thì cuộc đời của tôi coi như xong rồi, anh ta không thể làm minh tinh còn có thể trở về làm Tứ thiếu gia, tôi với anh ta không giống nhau."
"Tôi phải cố gắng giữ lại tất cả những gì tôi đang có mới có thể tiếp tục sống."
"Thật nực cười, bởi vì anh ta là Tứ thiếu gia của Tống Gia, nên sống phải bị các người vu khống lợi dụng? Ngô Tĩnh Nhiên, cô có còn lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-cua-chang-tong/180441/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.