Trong mắt chủ tịch Hoàng hiện lên sự thù hận cùng độc ác.
Anh ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa mang ra, không biết cho đến lúc này, bọn họ còn có thể ngồi được không?
Ngô Tĩnh Nhiên chỉ là một người mới vào nghề, mới hai mươi tuổi, căn bản chưa từng thấy trận chiến như vậy. Cô được kí hợp đồng với Đại Thiên là dựa vào thực lực của bản thân, bình thường lúc huấn luyện, đi tương đối gần Tống Kiệt, công ty thậm chí cũng có ý để cho bọn họ trước tiên làm một nhóm tạm thời, như vậy theo như nhu cầu mỗi bên, càng có sức cạnh tranh.
Chính vì điểm này, cô mới có thể bị chủ tịch Hoàng nhìn chằm chằm.
Thật ra quãng thời gian này người mới huấn luyện, cô được sớm thấy một vài âm mưu thủ đoạn trong giới, cũng biết mọi người có thể hot, sau lưng đều có chút tài năng, lại không nghĩ rằng, chuyện như vậy có một ngày sẽ rơi xuống người mình.
Cô ấy chỉ là thật lòng thích hát, không muốn trở thành quân cờ của bất kỳ ai.
Sự thật là cô không thể thay đổi giới này, nhưng cô có thể đưa ra lựa chọn chính xác.
Sau khi miễn cưỡng đồng ý với chủ tịch Hoàng, Ngô Tĩnh Nhiên liền quay về nội thành, chạy về phía phòng tập múa, thời gian này, Tống Kiệt nhất định còn đang một mình luyện tập. Quả nhiên, cô đẩy cửa ra, liền thấy Tống Kiệt quay về phía gương tập múa.
“Tiểu Nhiên? Em sao lại… mặc như vậy?” Tống Kiệt lau vệt mồ hồi, ngại ngùng rời đi ánh mắt, bởi vì váy ngắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-cua-chang-tong/2332458/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.