Dưới tầng, tốp năm tốp ba phóng viên bắt đầu tản ra, lúc này không ai dám xông lên khiêu khích Dương Gia Cửu.
Tống Như gõ cửa, nghe người đại diện của Thượng Quan Lệ hỏi liền trả lời: "Tôi là Tống Như."
Người đại diện lập tức mở cửa, đã thấy Dương Gia Cửu lạnh lùng đứng ở đó. Chị Hy thấy khóe mắt cô ấy hồng hồng, rõ ràng là vừa mới khóc xong, nháy mắt với Tống Như đưa cô ấy vào nhà vệ sinh trước.
Thượng Quan Lệ ở trong phòng ngủ, Dương Gia Cửu và Trần Viễn ở phòng khách, một mình Tống Như bước vào.
Tống Như vừa đẩy cửa vào đã thấy trên mặt cô toàn là vết thương, từ trán xuống hết toàn bộ mặt bên trái không chỉ có vết thâm tím mà còn có máu. Bọn họ muốn hủy hoại nhan sắc của cô ấy sao?
Nhưng trong hoàn cảnh này mà Thượng Quan Lệ rõ ràng vẫn tươi cười.
"Cô..." Hốc mắt Tống Như phiếm hồng, vội vàng chạy tới, khẩn trương nhìn cô, giọng run rẩy: "Tôi đã sớm nói cô không nên xúc động như vậy, cô lại không nghe."
"Tôi vẫn chưa chết, cô khóc cái gì?"
Thượng Quan Lệ đưa đôi tay yếu ớt lên ôm Tống Như.
Nghe trong phòng truyền tới tiếng khóc, Dương Gia Cửu và Trần Viễn đi vào, đứng ở cửa ra vào anh nhìn Tống Như nói: "Em ra ngoài một chút, anh có lời muốn nói với Quan Lệ."
Tống Như không hiểu ý của anh, nhưng quay lại thấy ánh mắt trấn an của Dương Gia Cửu, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thượng Quan Lệ nhìn Dương Gia Cửu đi tới, có chút khẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-cua-chang-tong/2332841/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.