Chuyện của Vương Cao Nghị xem như tạm thời đi qua, thời điểm Trương Dĩ Vân nghiêm túc quay phim, hết thảy mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không là gì trong mắt nàng.
Đợi chờ một người đã hai mươi năm, hai mươi năm qua nàng không chỉ là yêu người kia, còn có cả mộng tưởng cố chấp của người kia nữa.
Trương Dĩ Vân rất hưởng thụ quá trình đóng phim, bất luận tình cảm trong kịch thế nào, rời khỏi kịch nàng vẫn là nàng.
Nếu cuộc sống cũng là một tuồng kịch thì thật tốt, chắc hẳn hai mươi năm trước, nàng đã dùng hết tất cả cầu xin đạo diễn biên kịch, an bài cho hai nhân vật này một kết cục hạnh phúc.
Đáng tiếc thực tế chính là thực tế, trong hiện thực không có kịch bản không có lời thoại đã định, chỉ có ly biệt chân thật làm người đau lòng.
Sau khi toàn bộ đoàn phim đóng máy, Trương Dĩ Vân thực hốt hoảng, nàng tưởng rằng bản thân tiếp tục kiên trì thì người nọ sẽ trở lại, nàng cho rằng ở lại thêm một ngày, có lẽ phút tiếp theo liền có thể thấy bóng dáng người nọ đến gần mình một lần nữa.
Nhưng mà nàng lầm rồi, không phải cứ chờ đợi là người ta sẽ đến.
"Tiểu Lạc, sao vậy?"
Trương Dĩ Vân khôi phục tâm tình, quay đầu nhìn về phía Lạc Huyền Ca, phát hiện dáng vẻ đối phương cũng mất mát nhìn chằm chằm nhân viên đoàn phim đang thu dọn.
"Tiền bối ở chỗ này ngây người ba tháng, không thấy luyến tiếc sao?"
Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Con người đều có thói quen, ở lâu một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-ma-giao-giao-chu/1991567/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.