Thời điểm Trương Dĩ Vân tỉnh lại, phát hiện mình bị nhân viên đoàn phim vây quanh.
Nàng nhớ hình như có người cứu nàng, cho nên mới bình yên vô sự chạy thoát khỏi đó.
"Ai đã cứu tôi?" Ngữ khí Trương Dĩ Vân vô cùng suy nhược.
Đạo diễn Giang Hải Khê vừa lúc đi tới, liền trả lời: "Là Tiểu Lạc a, nha đầu kia đưa cô về."
"Vậy đúng là phải nghiêm túc cảm ơn cô ấy." Trương Dĩ Vân quan sát một lượt, không thấy Hứa Thiến, cũng không thấy Lạc Huyền Ca, tuy trong lòng thực mất mát nhưng vẫn cười hỏi Giang Hải Khê: "Tiểu Lạc? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Chuyện này......" Giang Hải Khê không tiện nói, phó đạo bên cạnh không nhịn được xen vào: "Gần mười phút trước gọi điện thoại qua, nói là đi tìm An Nhược Thủy cùng Hứa Thiến. Hiện tại lưu lại trong núi, phải đợi mặt trời mọc mới trở về."
Trương Dĩ Vân biết trong núi có khí độc, nàng cũng không nói thêm gì nữa, lúng túng cúi đầu, nội tâm đầy áy náy trầm mặc một hồi: "Thật xin lỗi mọi người, nếu không phải vì tôi, đoàn phim cũng sẽ không đình công như vậy."
"Nói những lời này làm gì chứ, đoàn phim còn chưa khởi công, không tính là đình công." Giang Hải Khê cười an ủi nàng.
Bất quá ánh mắt khẽ đổi, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vẫn là nói đến chuyện của cô đi. Lần này còn chưa từ bỏ ý định à?"
"Có lẽ đành phải chết tâm." Trương Dĩ Vân cười khổ.
"Cô nói xem, lão già nhà cô, aish...... Thật hồ đồ a."
Đều nói người chết lớn nhất, lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-ma-giao-giao-chu/1991570/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.