An Tuấn Phong rốt cuộc đã tới vùng núi kia, lúc nhìn đến Cố Tầm Tuyết, hắn tuy rằng phẫn nộ nhưng ngại đối phương có danh hiệu trưởng lão Cổ Võ, không dám dễ dàng phát hỏa, nhẫn nhịn tức giận, hỏi nàng: "Em gái tôi đâu?!"
Dáng vẻ Cố Tầm Tuyết dửng dưng, giải thích với An Tuấn Phong: "An Nhược Thủy hiện tại đã mất tích, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ chính là tĩnh tâm, cẩn thận điều tra tung tích của nàng. Bất kể anh ở đây nổi nóng thế nào, An Nhược Thủy đều sẽ không bởi vì lửa giận của anh mà trở lại."
Những người khác đều đang chờ An Tuấn Phong nổi trận lôi đình, nhưng vài ba câu của Cố Tầm Tuyết liền làm cơn phẫn nộ của hắn bình ổn xuống, tất cả đều không thể tưởng tượng nhìn Cố Tầm Tuyết.
Chỉ thấy trên trán Cố Tầm Tuyết lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được nội tâm nàng cũng không hoàn toàn bình tĩnh, lát sau nàng đem manh mối tìm được trong khoảng thời gian này nói cho An Tuấn Phong: "Những thứ này tìm được ở chỗ tôi, anh xem đi. Có thể sẽ có một ít phát hiện khác."
Trong lúc An Tuấn Phong cẩn thận kiểm tra những tài liệu kia, Cố Tầm Tuyết đột nhiên nói: "Có tiện tìm chỗ trò chuyện một chút không?"
"Đi." An Tuấn Phong vốn không nghĩ quản thêm chuyện vụn vặt khác, nhưng mà ngữ khí Cố Tầm Tuyết quá mức nghiêm túc, làm hắn không thể không theo.
Tránh khỏi đám đông, thời điểm chỉ còn lại hai người, An Tuấn Phong gấp không chờ nổi: "Cô muốn nói gì?"
"Kỳ thực Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-ma-giao-giao-chu/1991610/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.