Thời điểm Lý Điềm đang do dự, An Tuấn Phong quay lại đứng trước mặt nàng, giơ tay gõ gõ lên đầu gỗ: "Còn thất thần sao? Nhanh đi thôi."
"Ơ? Có thể không đi được không?" Lý Điềm giãy giụa lần cuối, An Tuấn Phong ngẫm nghĩ, liền gật đầu: "Sau này đừng tìm tôi để khóc là được."
Lý Điềm mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, lập tức xách túi chạy theo.
An Tuấn Phong đang chuẩn bị mở cửa xe, lại thấy Lý Điềm đuổi tới, liền cười: "Sao rồi? Đổi ý rồi à?"
"Ừm! Tài nấu ăn Tiểu Lạc tốt đến mấy, cũng làm sao có thể so sánh với bữa cơm mà giám đốc chiêu đãi được. Tôi đương nhiên là theo giám đốc a." Lý Điềm ngồi xuống ghế phụ, quay đầu lại nhìn Từ Gia và bác Lưu ở ghế sau: "Tôi nói đúng không?"
Bác Lưu chỉ cười chứ không trả lời, còn Từ Gia không dám bình luận gì về Lạc Huyền Ca, vì vậy nàng liền giả vờ không nghe thấy, nghiêm túc đùa nghịch ngón tay.
Lý Điềm cũng không thèm để bụng, yên tâm ngồi tại chỗ.
An Tuấn Phong nhẹ nhàng liếc Lý Điềm, nhỏ giọng thì thầm: "Thật đúng là nô lệ của đồng tiền, kiếm được nhiều như vậy cũng không thấy cô tiêu cái gì a."
"Không thể nói như thế, thứ tôi kiếm kỳ thật không phải tiền, mà là một loại thái độ nhân sinh." Lý Điềm trịnh trọng giải thích, khiến An tổng tài thâm ý cười nhạt, mấy giây sau nàng lại đột nhiên nhụt chí: "Được rồi, tôi chính là thích tiền."
......
An Nhược Thủy ở phòng bếp thưởng thức mỹ vị, thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-ma-giao-giao-chu/1991968/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.