Giờ khắc này Lạc Huyền Ca đẩy ra cánh cửa, chỉ thấy một mình Mạnh Tiểu Manh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, không còn sức sống như trước, cũng không giống ngày xưa vui mừng chạy đến kéo cánh tay của mình, vui vẻ nói: ‘Huyền Ca, sao cô đã trở về rồi?’.
Thậm chí Mạnh Tiểu Manh nghe thấy động tĩnh trước cửa cũng không có hứng thú quay đầu nhìn một cái, vẫn như cũ dùng đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn trần nhà trắng bệch.
Lạc Huyền Ca không hiểu cách an ủi người khác, càng không hi vọng bản thân vì hảo tâm an ủi mà nói sai khiến đối phương thêm thương tâm, vì vậy giờ phút này cô chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường, chờ Mạnh Tiểu Manh khôi phục sức sống, cũng chờ đợi Trương Mạn Mạn bước vào phòng.
Hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, Lạc Huyền Ca nghiêng người nói nhỏ với Mạnh Tiểu Manh: “Lát nữa Trương Mạn Mạn sẽ tới.”
Lạc Huyền Ca muốn đối phương chuẩn bị tâm lý, lại không ngờ Mạnh Tiểu Manh nghe xong lập tức có phản ứng, xoay đầu gắt gao mà nhìn chằm chằm cánh cửa.
Đột nhiên vang lên tiếng động, giây tiếp theo cửa bị đẩy ra, vẻ mặt Trương Mạn Mạn tươi cười đứng ở đó, bất quá thời điểm nàng nhìn thấy Lạc Huyền Ca, biểu tình lập tức cứng đờ.
“Lạc Huyền Ca? Cô! Cô sao lại……” Trương Mạn Mạn không dám tin vào mắt mình.
“Tôi không yên tâm để Tiểu Manh một mình ngây ngốc ở phòng bệnh, cho nên trở lại đây cùng cô ấy.” Lạc Huyền Ca cố ý dùng thanh âm và ngữ điệu chậm rãi nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-ma-giao-giao-chu/1991997/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.