Tiếng hét như loa phóng thanh khiến cho Tô Hân không thể nào giả vờ được nữa, cô nghiêm túc hoạt động trông hệt như thiếu niên chỉ biết chăm chăm vào chiến thắng!
Chui vòng ư? Khác gì động tác bò thấp đâu, hạng nhất!
Nhảy rào á? Đây chẳng phải là chạy vượt chướng ngại vật sao, hạng nhất!
Còn về phần "ẩu đả" trên cầu độc mộc, hừ hừ, xin lỗi chứ từ nhỏ cô đã tập múa, độ dẻo dai thuộc hàng nhất nhì, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến! Cô một phát đã đập vỡ bóng bay của ba người bên kia!
Khiến cho Tôn Linh Linh ở bên cạnh phải la hét không ngừng, bầu không khí của cả trường quay cũng được đẩy lên cao trào.
Giờ phút này, còn gì tuyệt vời hơn việc hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui nữa chứ?
"Chị, em không được nữa rồi, còn mệt hơn cả huấn luyện quân sự ấy, nhường ống kính cho người khác đi ạ.
"
Tô Hân vừa uống nước vừa thở hổn hển nói với Tôn Linh Linh.
Tôn Linh Linh cười vui vẻ, "Mệt rồi à?"
Tô Hân gật đầu lia lịa.
"Muốn nghỉ ngơi hả? Muốn nhường cơ hội lên hình rõ mặt này cho người khác sao?"
Lời lẽ ngon ngọt của Tôn Linh Linh khiến cho Tô Hân cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ nghe thấy Tôn Linh Linh ghé sát tai cô nhỏ giọng nói:
"Người mới thì phải lộ mặt nhiều vào, tin chị đi, trong số mấy vị khách mời này không có ai là người mới hơn em đâu, chị làm vậy cũng là vì muốn tốt cho em.
"
Vì muốn tốt cho em, câu nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-mot-long-ve-huu-lai-noi-nhu-con/2511582/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.