🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Tây Khê vừa cầm một chai sữa đu đủ trong đại sảnh thì nghe thấy tiếng hét thảm từ trong phòng, cô lập tức nhận ra tiếng hét này phát ra từ phòng mình, thế là vội vàng đặt chai sữa xuống, chạy vào phòng.

“Có chuột kìa!” Thấy Cố Tây Khê, Lưu Dung Dung như nhìn thấy người thân, lao về phía Cố Tây Khê, hai chân quấn chặt lấy eo cô.

Con chuột đó còn không sợ người, chạy đến trước mặt Cố Tây Khê kêu chít chít.

PD phía sau sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Cố Tây Khê mắt nhanh tay lẹ, trực tiếp cầm lấy thứ gì đó ở bên cạnh, không kịp nhìn rõ đó là thứ gì, liền đập vào con chuột.

FIRST BLOOD!

Máu b.ắ.n tung tóe.

Lưu Dung Dung vẫn đang hét chói tai, Cố Tây Khê kéo cô ta xuống nhưng không kéo được, cho nên đành bất đắc dĩ nói: “Tôi đã đánh c.h.ế.t con chuột rồi.”

“Thật không?” Lưu Dung Dung quay đầu lại, nhìn thấy con chuột bị đè dưới viên gạch, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ cô có thể xuống khỏi người tôi được chưa?” Cố Tây Khê dang rộng hai tay, hỏi.

Lưu Dung Dung lúc này mới nhận ra mình đang treo trên người người ta, mặt đỏ bừng, vội vàng xuống: “Cảm ơn cô nhé. Cô cứu mạng tôi, sau này chúng ta sẽ là chị em khác cha khác mẹ.”

“Xin lỗi, tôi là con một.” Cố Tây Khê đáp.

Lưu Dung Dung nghiêm mặt nhìn Cố Tây Khê: “Em gái, bây giờ đã cho sinh con thứ hai rồi.”

Cố Tây Khê: “...”

Được rồi, cũng khá biết bắt kịp xu hướng thời đại.

Cố Tây Khê hắng giọng: “Tôi sẽ dọn sạch lũ chuột này. Nhưng mà, trong phòng lấy đâu ra viên gạch này vậy?”

Cô quay đầu nhìn PD.

PD lắc đầu, rõ ràng còn ngơ ngác hơn cô.

Cố Tây Khê đành gác lại chuyện này.

Tối hôm đó, bữa tối do đoàn làm phim chuẩn bị rất thịnh soạn, toàn là những món ăn đặc sản của Vân Nam, nào là gà hấp nồi đất Vân Nam, giăm bông Tuyên Uy, cá chép om nồi đất Đại Lý, món nào cũng thơm ngon hấp dẫn, có thể thấy đoàn làm phim đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời hẳn đầu bếp đến làm.

Tần Lãng và những người khác đang giảm cân, chỉ có thể ăn hai ba miếng.

Ban đầu Cố Tây Khê cũng là một thành viên trong đội quân giảm cân, bởi vì trong giới giải trí, muốn làm ngôi sao nữ thì đừng hòng ăn no nhưng bây giờ cô không quan tâm nữa, giảm cân cái gì, bà đây sắp rời khỏi giới giải trí rồi, giảm cân làm gì, đương nhiên phải ăn thả ga.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô ăn hết hai bát cơm, gà hấp nồi đất, giăm bông gì cũng không tha.

Cuối cùng, Lưu Dung Dung không nhịn được nói nhỏ: “Đừng ăn nữa, ăn nữa thì ngày mai lên hình không đẹp đâu.”

Cố Tây Khê lúc này mới buông bát đũa.

Đạo diễn Trần và các nhân viên khác nhìn mà ngây như phỗng.

Thậm chí còn nghi ngờ Cố Tây Khê có phải biết những ngày sắp tới sẽ rất khó khăn nên mới ăn thả ga như vậy không?

“Ọc ọc.” Nhân viên bên cạnh liếc nhìn đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần ôm bụng, quay sang nói với người phụ trách hậu cần: “Nhân viên chúng ta có gà hấp nồi đất, giăm bông để ăn không?”

“Không có.” Nhân viên lắc đầu.

“Vậy chúng ta có gì?” Đạo diễn Trần nuốt nước bọt, ban đầu ông không đói lắm nhưng thấy Cố Tây Khê ăn ngon lành như vậy, cơn thèm ăn lại trỗi dậy, lúc này ông cảm thấy mình có thể ăn hết một bàn tiệc đầy đủ.

“Mì ăn liền?” Nhân viên do dự nói.

Đạo diễn Trần im lặng: “Cũng được.”

Không có tiệc đầy đủ thì mì ăn liền cũng có thể chống đói một ngày.

Đợi đến ngày mai, những ngày tháng sung sướng của Cố Tây Khê và những người khác sẽ chấm dứt.

Sáng sớm hôm sau, khi đám người Cố Tây Khê còn chưa tỉnh giấc thì họ đã nghe thấy tiếng nhạc “Chuyến bay của ong” sôi động và vui tươi từ bên ngoài, một nhóm người ngái ngủ đi ra khỏi phòng thì lập tức nhận một tin dữ.

“Đầu tiên, tôi rất vui được chào đón mọi người đến tham gia chương trình ghi hình “Tuần Lễ tình yêu” nhưng với tư cách là đạo diễn, tôi phải nói trước với mọi người một vài quy tắc. Trong bảy ngày bảy đêm của “Tuần Lễ tình yêu”, tám người các bạn phải tự lao động để kiếm thức ăn, nói cách khác, nếu không làm việc, các bạn sẽ không có gì để ăn.” Đạo diễn Trần cười một cách hòa ái nhưng những lời nói ra lại giống như địa chủ thời xưa.

Lưu Dung Dung che miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn đạo diễn Trần: “Đạo diễn Trần, anh không đùa chứ? Chương trình của chúng ta không phải là chương trình hẹn hò sao?”

“Là chương trình hẹn hò nhưng hẹn hò và làm việc không mâu thuẫn với nhau.” Đạo diễn Trần nghiêm mặt nói, khóe miệng ông đã không kiềm chế được mà nhếch lên, rất tự hào vì mình nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy. Yêu đương có gì lạ, bây giờ chương trình hẹn hò nhiều vô kể nhưng thêm vào cảnh làm việc ở nông thôn thì khác rồi.

Hãy tưởng tượng những ngôi sao thường ngày được nuông chiều, bỗng chốc chạy đến vùng nông thôn mặt hướng đất lưng hướng trời, mâu thuẫn, xung đột này, tỷ suất người xem chắc chắn sẽ tăng!

“Nhưng trong hợp đồng của chúng tôi không phải là...” Tần Lãng cau mày nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Chuyện này các quản lý của các bạn đều biết.” Đạo diễn Trần chớp mắt: “Là tôi cố ý bảo quản lý không được nói với các bạn. Thế nào? Có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không?”

Nhìn khuôn mặt của đạo diễn Trần cố nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, mọi người nhất thời đều có súc động muốn ném dép vào người ông ta.

Có lẽ biết mọi người không hài lòng, phó đạo diễn bên cạnh liền lên tiếng hòa giải: “Quy tắc này tuy không thể vi phạm nhưng sáng nay chúng tôi thấy mọi người sáng sớm dậy không có sức làm việc nên đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.