“Sao cô lại gọi đồ ăn?” Đạo diễn Trần trợn tròn mắt.
Cố Tây Khê: “Anh có nói không được gọi đồ ăn không?”
“Tôi không nói sao?” Đạo diễn Trần hỏi ngược lại.
“Anh không nói.” Cố Tây Khê lý lẽ hùng hồn.
Phó đạo diễn bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đạo diễn, chúng ta đúng là không có quy định không được gọi đồ ăn.”
“Nghe thấy chưa?” Cố Tây Khê ngẩng cao cằm, đấu với cô, đồ trẻ con.
“Đạo diễn, anh còn phải cảm ơn tôi nữa, nếu không phải tôi vá lỗ hổng này, anh sẽ gặp bao nhiêu rắc rối đấy.” Cố Tây Khê cười tươi rói, cô chớp mắt: “Anh biết lúc này anh nên làm gì không?”
“Làm gì?” Đạo diễn Trần cố nhịn lửa giận, hít một hơi thật sâu rồi hỏi.
“Tôi nghĩ ý cô ấy muốn chúng ta nên nói lời cảm ơn với cô ấy.” Phó đạo diễn nhắc nhở.
“Không cần khách sáo.” Cố Tây Khê gật đầu nhẹ, cầm đồ ăn đi vào nhà.
Trong nháy mắt, trong mắt Lưu Dung Dung và những người khác, hình ảnh của Cố Tây Khê trở nên cao lớn hơn hẳn, cũng đáng đập hơn hẳn.
Cô muốn gọi đồ ăn thì sao không gọi cả chúng tôi chứ!
Một ngày tươi đẹp bắt đầu bằng món mỳ qua cầu Vân Nam.
Mọi người tội nghiệp gặm khoai lang, Cố Tây Khê vui vẻ ăn mỳ với trứng.
Đúng là đồ ăn của cô đặc biệt ngon, khiến mọi người thèm muốn c.h.ế.t đi được.
Ngay cả đạo diễn Trần cũng lén ghi lại cửa hàng đồ ăn mang về của Cố Tây Khê, định trưa sẽ đặt hàng.
“Bây giờ mọi người đã ăn no rồi, có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-phao-hoi-chi-muon-giai-nghe/2711888/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.