Con mèo nhỏ bên cạnh cũng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi câu.
“Nhanh, cận cảnh!” Đạo diễn Trần thì thầm với PD bên cạnh.
Các PD vội vàng hướng máy quay về phía lưỡi câu.
Lúc này, gió như cũng ngừng thổi, tiếng chim hót trong rừng trúc cũng dần xa.
Trái tim ông Lâm đập thình thịch, ông có linh cảm, lần câu cá này biết đâu có thể phá vỡ kỷ lục của ông, càng có thể khiến danh tiếng câu cá thần sầu của ông vang khắp khu, đến lúc đó, mẹ của đứa trẻ chắc chắn sẽ tự hào về ông.
Khoảnh khắc tỏa sáng trong cuộc đời ông sắp đến rồi.
“Xoạch!” Lưỡi câu vọt lên khỏi mặt nước, đôi dép lê treo trên đó hoạch một đường nửa vòng trên không trung rồi rơi xuống trước mặt ông lão.
“Bịch.” một tiếng, đôi dép lê rơi xuống đất, cùng với đôi dép lê đó, còn có trái tim của ông lão.
Ông lão ngây người nhìn đôi dép lê, trên khuôn mặt già nua hiện rõ bốn chữ không thể tin nổi.
“Phụt ~” Không biết ai cười trước, sau đó, tất cả mọi người đều cười đến nỗi không đứng thẳng được.
Các PD cố nhịn cười, vác máy quay nhưng hình ảnh rung rinh lại thể hiện rõ tâm trạng của họ.
“Đây, đây là ngoài ý muốn.” Ông Lâm đỏ mặt, vội vàng giữ thể diện.
Lúc này, Cố Tây Khê lại câu được một con cá, cô tháo con cá ra khỏi lưỡi câu, nhìn ông Lâm, thở dài rồi lắc đầu.
Con mèo nhỏ lập tức bước chân mèo đi về phía cô, không ngoảnh đầu lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông Lâm nứt ra, ông đưa tay ra, hét lên: “Mèo nhỏ!”
Cố Tây Khê nhìn cảnh này, đồng cảm nói: “Lúc này mà có sấm sét thì chắc chắn còn lớn hơn cả tiếng sấm khi Lục Chấn Hoa biết Tuyết Y phản bội mình.”
“Ông ơi, ông từ bỏ đi!” Lâm Tiểu Khả: “Người đẹp chỉ xứng với người mạnh mẽ, ông hãy c.h.ế.t tâm đi.”
“Không! hôm nay nhất thời sơ suất thôi.” Ông Lâm không chịu khuất phục: “Trước kia tôi lợi hại lắm.”
“Ông ơi, cháu phải nói cho ông một chuyện.” Lâm Tiểu Khả giả vờ lau nước mắt: “Thật ra, chúng cháu đều biết, những con cá của ông đều là mua ở chợ cá, chỉ là không ai vạch trần ông thôi.”
“Cái gì?!”
Đạo diễn Trần và những người khác đều kinh ngạc.
Vừa rồi họ còn thực sự tưởng rằng ông Lâm chỉ là sơ suất, không ngờ không phải sơ suất, mà là phát huy bình thường.
“Các cháu biết từ khi nào?!” Ông Lâm trợn tròn mắt: “Rõ ràng ông đã dặn ông già bán cá là không được nói chuyện này ra ngoài.”
Lâm Tiểu Khả lắc đầu, vẻ mặt đồng cảm: “Ông ơi, ông ngây thơ quá, có câu nói rằng ~ phản bội là vì tiền đặt cược cho lòng trung thành không đủ. Bà đã đưa cho ông già họ Thái mười đồng, ông ta liền khai ra.”
Mọi người nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ông Lâm tức giận đến đỏ mặt: “Ông già họ Thái c.h.ế.t tiệt, tôi đi tìm ông ta tính sổ!”
Nói xong, ông cầm cần câu, thu dọn hộp đồ, quay đầu bỏ đi vội vã, bóng lưng khá là thảm hại.
Lâm Tiểu Khả lau nước mắt đồng cảm, cúi chào mọi người: “Làm phiền mọi người rồi, chúng tôi đi trước.”
“Tạm, tạm biệt.” Cố Tây Khê do dự vẫy tay.
Lâm Tiểu Khả gật đầu mạnh với Cố Tây Khê: “Chị ơi, em chúc chị và Mèo nhỏ trăm năm hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, chị yên tâm, em sẽ không để ông em phá tan hai người đâu.”
Cũng không cần thiết. Cố Tây Khê giật giật mí mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Ông Lâm tức giận đến đỏ mặt, tức giận đi một mạch về nhà.
Vừa đến cửa nhà, ông đã gặp người hàng xóm bên cạnh là Ông Trần.
Ông Trần nhìn thấy ông, trên mặt liền nở một nụ cười: “Ông Lâm này, xanh rồi xanh rồi.”
Ông Lâm lập tức đen mặt: “Ai xanh, tôi thấy ông mới xanh kìa!” Chuyện ông bị Mèo nhỏ bỏ rơi, sao lại truyền nhanh như vậy? Còn Ông Trần này cũng không ra gì, thế mà lại cười nhạo ông ngay trước mặt.
Câu nói này vốn chỉ là thuận miệng đáp trả nhưng vừa dứt lời, sắc mặt ông Trần đã thay đổi, mặt ông ta đen lại, kéo ông Lâm sang một bên: “Lâm Trường Đông, ông biết chuyện nhà tôi từ khi nào?”
“Hả?” Ông Lâm ngơ ngác, khó hiểu nhìn ông Trần.
Ông Trần tức giận không nói nên lời, nhìn quanh một lượt, rồi hạ giọng: “Ông đừng giả vờ nữa! Ông Lâm, chuyện nhà tôi ông đừng có truyền ra ngoài, chuyện này tôi tự nguyện!”
Ông Lâm hít một hơi thật sâu, ông cảm thấy mình như biết được một bí mật không nên biết.
Ông đã nói sao con trai Ông Trần lại chẳng giống ông ta chút nào, hóa ra còn có nguyên do này.
Ngay lập tức, cơn tức giận và tủi thân trong lòng ông Lâm vừa rồi biến mất không còn dấu vết, ông vỗ vai Ông Trần, mọi chuyện đều không cần nói ra.
Lúc này, bên bờ ao.
Cố Tây Khê thu hoạch khá nhiều, mặc dù có xảy ra chuyện ông Lâm nhưng không ảnh hưởng đến thành quả câu cá của cô.
Trong thùng nước của cô đầy ắp cá, cuối cùng Cố Tây Khê còn thả hết những con cá nhỏ về, chỉ giữ lại những con cá lớn.
Những người khác thì thu hoạch ít ỏi hơn.
Cố Triệu Trung cũng câu được một con cá nặng bốn năm cân, những người khác thì chẳng câu được con nào.
Thái Điềm Tâm nhíu mày, õng ẹo hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Trần, hôm nay chúng tôi không thu hoạch được gì, vậy phải làm sao?”
“Bây giờ mới đến trưa, nếu các bạn chịu đi bẻ ngô, cũng có thể kiếm được bữa trưa và bữa tối.” Đạo diễn Trần nói thẳng thắn, không hề hiểu được sự nũng nịu của Thái Điềm Tâm.
“Nhưng chúng tôi đã đói từ sáng rồi.” Thái Điềm Tâm đáng thương, chớp mắt nhìn đạo diễn Trần: “Đạo diễn Trần, ông có thể nới lỏng quy tắc không? Cho chúng tôi vay trước một ít tiền.”
“Không được.” Đạo diễn Trần không chút do dự từ chối.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.