Hai cảnh sát đó đều đã xem ảnh, Hùng Thế Kiệt vừa ra ngoài đã bị họ bắt giữ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Cố Tây Khê nghiêm túc nói với ống kính: “Mọi người sau này gặp phải loại người này thì đừng thỏa hiệp, hắn nằm xuống, các bạn cứ chụp ảnh lại, báo cảnh sát, đưa hắn vào tù chơi một ngày.”
“Đúng vậy, hành động như chúng tôi vừa rồi vẫn không được khuyến khích, dễ bị lật xe.” Tạ Thanh Từ nhắc nhở.
Khán giả đều cạn lời.
~ Các người nghĩ nhiều rồi, muốn sao chép hành động của hai người, trước tiên phải có một con chó, rồi phải có diễn xuất của hai người, quan trọng hơn là chúng tôi không có số dư thẻ ngân hàng của thầy Tạ.
~ Cảm ơn lời nhắc nhở nhưng tôi nghèo đến mức đi trên đường, ăn xin còn tránh tôi nên không có nỗi lo này.
~ Tôi cảm động quá, cô Cố và thầy Tạ lại tưởng tôi có tư cách bị ăn vạ, điều này giống như việc Rolls-Royce tặng tôi phiếu giảm giá năm tệ vậy, lại còn cho rằng tôi chỉ thiếu năm tệ, tôi thiếu năm tệ sao? Tôi thiếu năm mươi vạn!
~ Anh bạn phía trước đừng nói nữa, lộ hết rồi, Rolls-Royce rẻ nhất cũng phải từ năm trăm vạn trở lên.
~Trước khi tốt nghiệp đại học, tôi có một ước mơ, sau này có thể lái được Rolls-Royce.Sau khi tốt nghiệp, tôi nghĩ, có thể chen lên được tàu điện ngầm là tốt lắm rồi. Bịt miệng cố nhịn không khóc thành tiếng.
“Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn.” Lê Căn đeo khẩu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-phao-hoi-chi-muon-giai-nghe/2712032/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.