Nhưng cấp trên đó lại là nội gián, bọn buôn ma túy không bị tiêu diệt, cả nhà Hắc Hồng Hoa bị diệt môn, ngay cả cha cô cũng không còn toàn thây.
Lúc đó cô mới năm tuổi, ước mơ là trở thành một cảnh sát giống như cha mình.
Nhưng đêm diệt môn khủng khiếp đó đã phá hủy niềm tin của cô.
Cô nhận ra rằng để tiêu diệt tội ác, đôi khi chỉ có thể dùng tội ác để chống lại tội ác.
Cô đã hủy hoại quá khứ của mình, g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình khi còn nhỏ và ngây thơ, cô không còn là Lâm Vô Ưu nữa, cô là Hắc Hồng Hoa, một Hắc Hồng Hoa hành tẩu trong bóng tối khiến bọn tội phạm khiếp sợ.
Khi Hắc Hồng Hoa đỡ đạn cho Tạ Dạng do Tạ Thanh Từ thủ vai và c.h.ế.t trước mộ cha mình, cô lại cười.
Cố Triệu Trung thủ vai cảnh sát Khương Trung Hằng nhìn cô, không hiểu: “Cô cười cái gì?”
Hắc Hồng Hoa nói: “Tôi rất vui vì anh đã g.i.ế.c tôi, điều này ít nhất chứng minh rằng công lý đã chiến thắng.”
Chiếc váy trắng của cô đã nhuốm đỏ máu, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ lộ ra vẻ ngây thơ chưa từng có, trong cơn mơ màng, cô như thấy lại quá khứ.
Ánh đèn vàng mờ ảo, tiếng ho của mẹ.
Lâm Vô Ưu mặc váy trắng vui vẻ chạy xuống từ trên ghế, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy cha mặc cảnh phục trở về và cậu bé hàng xóm.
“Bố.” Lâm Vô Ưu nhào vào lòng cha, làm mặt xấu với cậu bé bên cạnh: “Anh Tiểu Dương ngốc...”
Dáng vẻ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-phao-hoi-chi-muon-giai-nghe/2712036/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.