Cố Tây Khê thổi nhịp điệu thành thạo vô cùng.
Kiếp trước ở cô nhi viện, lúc nghèo đến mức không chịu nổi, cô đã nhận việc làm thêm, đi giúp người ta lo việc tang lễ, khóc thuê, còn học thổi kèn suona, cô cũng chỉ biết mỗi khúc này, thế nhưng, chỉ một khúc này cũng đủ rồi.
Đợi thổi xong một khúc kèn suona, cả trường quay im phăng phắc.
Khán giả và ban giám khảo đều không biết nói gì.
“Có phải tiết mục biểu diễn hơi đơn điệu không, có cần tôi biểu diễn thêm khóc thuê để tăng thêm ấn tượng không.” Cố Tây Khê hỏi.
Người dẫn chương trình vội vàng chạy tới nắm lấy tay Cố Tây Khê: “Cô Cố, bớt giỡn đi.”
Anh ta sợ hôm nay mọi người đều bị cô Cố tiễn đi hết.
Ai mà ngờ được, một tiết mục tăng thêm ấn tượng, Cố Tây Khê lại có thể tung ra một chiêu như vậy, chẳng trách vừa nãy thầy Tạ cứ nói không đoán được suy nghĩ của cô Cố, người bình thường làm sao đoán được cách làm của cô Cố.
“Ấn tượng này có đủ sâu sắc không?” Cố Tây Khê nhìn về phía ban giám khảo, xoay xoay cây kèn suona trong tay, cười tủm tỉm hỏi.
Ban giám khảo đều gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Khúc nhạc này được thổi, có lẽ cả đời này họ cũng khó mà quên được.
Cố Tây Khê đạt được số điểm ấn tượng trung bình là 3 điểm.
Khi cô xuống khỏi sân khấu, sắc mặt của Hứa Cầm không được đẹp lắm.
Nếu biết trước Cố Tây Khê sẽ có màn trình diễn như vậy, vừa nãy Hứa Cầm thế nào cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-phao-hoi-chi-muon-giai-nghe/2712060/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.