Tiếng thở nặng nề vang lên bên tai, đôi mắt người đàn ông vằn những tia máu, dường như con ác quỷ vốn ngủ yên trong người đã hoàn toàn thức dậy, bắt đầu bộc lộ hết những sự điên cuồng của nó. Trên khuôn mặt anh ta là sự hận thù, kinh ngạc, có cả sự kích động, nhưng đến cuối cùng tất cả cũng bình thường trở lại cùng với nhịp thở chuyển từ nông sang sâu, biến thành một nỗi bi thương và mừng vui khó giấu nổi.
- Là em đúng không? – Giọng nói của Cố Thành Quân trở nên run rẩy: – Là em đúng không?
Mặt Minh Vi nóng bừng, nước mắt trào ra, tầm nhìn nhạt nhòa. Từ lâu cô đã không còn yêu Cố Thành Quân, nhưng những ấm ức vì bị phụ lòng vẫn chưa hề tan hết. Dù đã được tái sinh, nhưng Trương Minh Vi ngồi co rúm ở một góc nào đó trong cơ thể cô vẫn đang buồn đau than khóc. Quen biết nhau mười bốn năm, đã trải qua hai kiếp sống, cô từng yêu, từng trả giá, từng đau khổ, từng tuyệt vọng, và cũng đã tỉnh ngộ sống lại. Cô từng có biết bao lời muốn nói với người đàn ông này, nhưng giờ đây khi áp sát khuôn mặt anh, cô chỉ muốn nói duy nhất một câu:
- Anh có lỗi với tôi …
Cố Thành Quân từ từ nở nụ cười, song nụ cười đó lại giống như đang khóc. Đôi môi lạnh ngắt của anh ta dán chặt vào khóe miệng Minh Vi, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
- Anh biết. Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi, xin lỗi…
Nước mắt rơi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-tai-sinh/591273/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.