Nói xong Nam Lạc Kỳ vội vã thả người lên chiếc giường trong nhà gỗ, hai tay đồng thời giở trò liên tục.
Khuynh Thành hơi hơi phản kháng một chút, lại chìm đắm trong thủ đoạn tán tỉnh cao siêu của người đàn ông này, nhanh chóng thở dốc, chỉ đành tùy theo nhu cầu của người đàn ông như sói đói.
Sáng ngày thứ hai, Khuynh Thành tỉnh lại, toàn thân bủn rủn.
“Trời ạ, tên khốn chết tiệt này dùng sức mạnh như vậy làm chi.”
Khuynh Thành vừa dứt lời oán giận xong, một tiếng nói trầm thấp ở ngay bên tai vang lên thong thả: “Còn có sức giận dỗi, xem ra có lẽ tối hôm qua anh dùng sức chưa đủ, nếu không thì tiếp tục đi.” Nói xong, người đàn ông nào đó liền nghiêng người lao tới.
Khuynh Thành bị dọa, vội vàng quấn lấy chăn, lăn sang một bên giường.
Cứ như vậy, đường cong ưu mỹ của người đàn ông bại lộ ở trong tầm nhìn, chẳng có thứ gì che đậy.
Cho dù đã là vợ chồng lâu như vậy, Khuynh Thành vẫn là xoay đầu đi ngại ngùng, mắng một câu giận dỗi: “Cuồng bại lộ.”
Nam Lạc Kỳ bị mắng, không tức giận chút nào, chỉ là đôi mắt hơi cười nhìn chằm chằm cô gái nhỏ của mình, sau đó mở miệng không chút để ý đùa giỡn nói: “Bà xã à, có chỗ nào trên người em mà ông xã em chưa chạm qua, chỗ nào chưa hôn tới, cần gì tới giờ mới giả bộ hả?”
Khuynh Thành vừa nghe, mặt đỏ phừng phừng, tức giận rống lên đáp trả: “Đồ khốn, anh còn nói được như vậy.”
Tên đàn ông này chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-xinh-dep-lac-thieu-sung-vo-nhu-mang/1251848/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.