Đây không phải đang đóng phim, nó nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều so với những tình tiết trong phim.
Không biết đối phương có bao nhiêu người, nhưng chỉ mấy loạt đạn trước đó cũng đủ để người ta hồn xiêu phách lạc. Trong lòng Phương Thần rất rõ, họ sẽ không dễ dàng thoát ra ngoài được. Ý nghĩ ấy chưa kịp thấy cánh cửa lớn bị phá tung ra, tiếng súng to và bất ngờ khiến cho thần kinh cô căng lên như dây đàn.
Cô khẽ run lên trong lòng anh. Mặc dù tình huống lúc này rất nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng Hàn Duệ vẫn cảm thấy điều đó rất rõ.
Cô ấy đang sợ.
Dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, Hàn Duệ nghĩ, thế mà lại phải trải qua mối nguy hiểm mà người bình thường cả đời cũng không thể nào gặp phải như thế này.
Anh không nói gì, mà chỉ siết chặt hai cánh tay hơn nữa, nhân có sự yểm hộ kịp thời của người chi viện, kéo Phương Thần nhanh chóng chạy tới một nơi tương đối an toàn.
“Đại ca!” Tiền Quân mang súng sải bước chạy đến bên cạnh, dắt theo mười mấy người khác cầm vũ khí xông lên chặn ở phía trước.
Tiền Quân định chạy tới quan sát xem Hàn Duệ có bị thương không, nhưng khi cúi đầu xuống thì vừa vặn bắt gặp một đôi mắt khác đen và sáng long lanh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên Phương Thần hơi sững người lại, tiếp đó quay nhanh lại.
Một tay của Hàn Duệ vẫn che ở sau gáy Phương Thần, còn cô thì ngạc nhiên nhìn Tiền Quân, sau đó mới để ý đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hoang-hon-mong-manh/879005/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.