Không hiểu có phải vì vị trí họ ngồi là dành cho khách quý, hay là địa vị của người đàn ông ngồi bên cạnh cô thu hút sự quan tâm của người khác hay không mà kể từ lúc ngồi xuống bàn , Phương Thần luôn cảm thấy có những ánh mắt từ khắp mọi phía hướng về phía họ. Kín đáo có, tò mò có, kính trọng có, thăm dò cũng có, tóm lại là đủ kiểu.
Thêm vào đó là một bàn tiệc đầy đủ những sơn hào hải vị, thịt lợn sữa quay, bào ngư, vi cá…, tất cả khiến cho cô không thể nào nuốt trôi được.
Giữa bữa tiệc, người được mừng thọ cầm ly đi mời khách , khi đến bàn của họ, Hàn Duệ liền từ tốn đứng dậy. Động tác của anh ta rất tự nhiên, tư thế thẳng đứng , đô mắt sâu đen như mực dưới ánh đèn rất bình thản.
Tám , chín người cùng bàn thấy thế cũng đứng dậy theo Hàn Duệ , tất nhiên tròn đó cũng có cả Phương Thần .
“Huynh đệ chúng ta mà cũng dùng những chiếc ly nhỏ như thế này liệu có phải là hơi khó coi không?” Thương lão đại cười khà khà rồi giơ tay vẫy, lập tức có người mang những chiếc ly thủy tinh lớn chuẩn bị từ trước bước ra.
Hàn Duệ không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ nhìn ly được rót đầy rượu rồi đưa tay đón lấy , nói : “Chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
“Xin đa ta, xin đa tạ”
Hai chiếc ly chạm vào nhau, Thương lão đại vẫn giữ nụ cười trên mặt, không vội uống ngay, mắt chăm chăm nhìn vào Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hoang-hon-mong-manh/879034/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.