Chính khí kẻ sĩ. - -
Ba người trở lại khoang thuyền giam tù.
Thiệu-Thái lại phòng giam người đàn ông. Chàng gõ cửa ba lần. Bên trong có tiếng hỏi:
- Ai đó?
- Tôi cũng bị giam như ông. Ông là ai? Có bị cùm không?
- Không!
- Ông tên gì?
- Lê Ngọc-Phách, dạy học ở Thăng-long.
- Ông có biết tại sao bị bắt giam không? Ông học võ với ai?
- Tôi không hiểu nữa. Tôi bị bắt cóc. Không biết họ bắt cóc để làm gì. Tôi không biết võ.
- Từ hôm bị bắt đến giờ. Họ có tra hỏi ông điều gì không?
- Không. Họ trao cho tôi cuốn sách bằng chữ Khoa-đẩu, bắt tôi dịch hai trang.
- Ông biết chữ Khoa-đẩu à?
- Biết. Tôi đã dịch cho họ.
- Thôi, ông cứ an tâm ở đó. Tôi sẽ cứu ông khi thuyền tới bến. Bọn Tống bắt ông với mục đích ép ông dịch sách cho chúng. Ông dịch xong, chúng sẽ giết ông để phi tang.
Ngọc-Phách nổi máu ương nghạnh của kẻ sĩ:
- Hừ! Ngọc-Phách này không dễ gì ai uy hiếp nổi. Kẻ sĩ sẵn sàng chịu chết chứ không thể bị khuất phục.
Ông ta tự nói một mình:
- Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di. Uy vũ bất năng khuất. Phách mỗ nhất định không dịch, xem bọn chúng làm gì. Con bà tụi cướp nước.
Thiệu-Thái ít đọc sách. Chàng không hiểu những câu Ngọc-Phách nói. Mỹ-Linh giảng:
- Mấy câu đó nghĩa rằng: Phàm làm kẻ sĩ, khi giầu sang không dâm, lúc nghèo hèn, chí không đổi. Uy quyền không chịu khuất phục.
Thiệu-Thái khen thầm:
- Người này chỉ nên khích, chứ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-bac-cuong/1378954/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.