Nhìn rõ trần nhà màu xám trên cao, cùng sắc trời buổi xế chiều ngoài căn phòng rộng rãi, Trình Thanh Lam chỉ sửng sốt trong chốc lát, tay chân ra sức vùng vẫy.
Nhưng không thể giật ra được, sợi dây kim loại màu bạc giữ chặt tay chân cô trên chiếc giường mềm mại. Áo hai dây và quần soóc quen thuộc bên người đã biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, bên dưới mát lạnh.
Nỗi sợ bỗng ập tới.
Đầu cô vẫn còn rất đau nhưng không thể nào quên đi hình ảnh Diệp Diễm ngã xuống biển, và cả hình ảnh màu trắng bạc của Đinh Nhất.
Bên tai văng vẳng tiếng rít điên cuồng, như thể đám quỷ kêu góc trong gió. Đó là tiếng kêu của Zombie.
Trình Thanh Lam lại giật mạnh tay chân để nới lỏng dây trói, nhưng cho đến khi lưng cô toát đầy mồ hôi mà dây kim loại vẫn còn rất chặt.
Trình Thanh Lam nhìn vách tường loang lổ cũ kỹ, cảm giác bức bối trào dâng trong lòng. Cuối cùng, thậm chí tứ chi cũng chua xót đến mức khiến cô không thở nổi. Đau khổ và tức giận, lại bị trói trên chiếc giường này, khiến cô không thể nhúc nhích.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, còn Diệp Diễm lành ít dữ nhiều. Những binh lính phải chờ đợi số mệnh nào đây? Tại sao quân biên phòng ở Nam Thành lại cấu kết cùng Zombie?
Hốc mắt dần ẩm ướt, vòng ôm nóng bỏng và vẻ mặt tĩnh lặng Diệp Diễm rõ mồn một ngay trước mắt. Cô vừa mới nhận nhẫn cưới của anh mà. Trình Thanh Lam hối hận không thôi, chiếc nhẫn vẫn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-thoi-loan/174518/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.