Trình Thanh Lam nhìn người đàn ông võ trang đang rất phấn khởi kia, lại nhìn trời cao trong xanh, chỉ cảm thấy như sấm sét cuồn cuộn chợt bay qua đầu, khiến người ta muốn thở dài.
Đinh Nhất đứng sau lưng cô, dường như đang tự nhủ: “Nực cười! Cho dù có phần cũng không tới lượt anh!”
Trình Thanh Lam sững người, bực mình trừng mắt lườm Đinh Nhất. Người đứng sau cười sang sảng rồi đưa mắt theo hướng nhìn gượng gạo của cô về phía người đàn ông kia.
Trong quân đội chỉ có một đống đàn ông với nhau. Đề tài liên quan đến phụ nữ và nhất là phụ nữ xinh đẹp luôn luôn khiến các đấng mày râu hăng hái bừng bừng. Mặc dù khắp đội quân đều biết cô thuộc về người có chức vụ cao nhất, còn có tin đồn cô là kẻ tàn bạo, nhưng khi thấy đã có người dám can đảm khiêu khích cô, đám đàn ông cô đơn vẫn rất mong đợi.
Vì vậy rất nhiều binh sĩ nhàn rỗi trong nông trường nghe thấy vậy đều bổ nhào đến xem. Mặc dù Tần Tự và Phương Lâm ra lệnh cho họ rời đi nhưng họ lại cười đùa không chịu nhúc nhích. Có vài người đã rời bước đi rồi lại quay đầu về. Được rồi, Tần Tự còn tốt bụng chút, còn Phương Lâm cũng rất muốn xem mọi chuyện diễn biến ra sao, nhưng Trình Thanh Lam lại là sếp của anh ta nên cũng rất rối rắm.
Trình Thanh Lam liếc nhìn mười mấy binh lính tụ tập xung quanh. Hôm nay họ đều là cấp dưới của cô, cô không thể lộ vẻ yếu đuối dược. Cô đi tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-thoi-loan/174538/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.