Nga Sơn Khoái Lạc - - ---nh Nam Vũ Kinh
Mỹ-Linh nhanh nhẹn, giả vờ bị bệnh nằm dài trên tảng đá.Thân Thiệu-Thái lại ôm gối ủ rũ nhìn trời. Nguyên-Hạnh không thấy Sùng Phạm đâu y hỏi Bố Đại hòa thượng:
- Sư phụ. Sư bá đâu rồi.
Bố Đại cười hềnh hệch:
- Vẫn còn đâu đó.
Cao Thạch-Phụng nghe nói bực mình:
- Thôi đi anh. Em không muốn nhìn cái thằng bụng bự này chút nào cả.
Nguyên-Hạnh lấy chìa khóa mở cửa sắt. Y vào trong hang đá tìm kiếm vết tích Sùng-Phạm. Tìm một lúc y hỏi Thạch-Phụng:
- Các song sắt vẫn y nguyên. Không lẽ y có phép tàng hình.
Nói rồi y kiểm sóat lại các phòng giam. Không thấy mất người nào, y yên tâm hỏi lại Thạch-Phụng:
- Em có thả y ra không?
Thạch-Phụng nhăn mặt:
- Em cũng đang định hỏi anh câu đó.
Nguyên-Hạnh chạy sang cửa giam Thiệu-Thái:
- Thân thế tử. Người có thấy nhà sư gầy ở bên cạnh không?
Thiệu-Thái gật đầu:
- Có. Tôi thấy ông ngồi Kiết-gìa, rồi người cứ nhỏ dần lại. Cuối cùng ông chui qua song cửa, đi mất.
Thạch-Phụng hơi tin:
- Có thể y luyện thành phép co xương cũng nên.
Nguyên-Hạnh liếc nhìn vào trong hang hỏi:
- Thế nào Thân thế tử, người vẫn bình thường chứ? Trong mấy tháng qua người là khách qúi của bản tự. Thế mà đêm ngày người cứ tưởng nhớ cô công chúa thiên kim Bình-dương. Bây giờ bần tăng cho người sống chung với công chúa, chắc người vui lòng lắm?
Cao Thạch-Phụng nhìn Thiệu-Thái, lòng đầy thù hận:
- Mi sướng nhé. Hãy cùng con nha đầu hưởng thú Vu-sơn đi, rồi ta sẽ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-tieu-son/1448806/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.