Hồng Hương Mật Cốc - ---nh Nam Vũ Kinh
Đoàn người ngựa đi phải mất mấy ngày mới đến thủ phủ trấn Thanh-hóa. Tạ Sơn thấy Thanh Mai, Mỹ Linh trở về, thì mừng không bút nào tả xiết. Chàng nói với Mỹ Linh:
- Công chúa, Quận chúa cùng Thanh muội tự nhiên mất tích làm sư huynh lo quá. Nhưng vì phận sự phải trấn ở đây không dám đi đâu. Sau thấy Công-chúa truyền lệnh gọi đạo quân Quảng-thánh đến Vạn-thảo mới biết Công-chúa bình an.
Mỹ-Linh cảm động vì sự tận tâm của sư huynh. Nàng hỏi:
- Sư phụ với anh Thiệu-Thái đâu rồi?
- Sư phụ cùng Thế-tử vẫn ở trên chùa Sơn-tĩnh. Sư phụ dặn khi nào Công-chúa về, phải lên gặp người ngay.
Vừa lúc đó có tiếng nói vọng vào:
- Sư phụ giá lâm rồi, không cần lên chùa nữa.
Câu nói làm Mỹ-Linh ấm lòng, nàng chạy ra gọi lớn:
- Anh Thiệu-Thái, sư phụ đâu?
Nàng ngừng lại, đứng lặng đi nhìn Thiệu-Thái. Hai người qua cái nhìn như ngây, như dại. Tạ Sơn liếc nhìn, đã biết cái gì xảy ra giữa cô Công-chúa sư muội cùng Thân Thiệu-Thái. Chàng lờ đi như không biết, nhắc:
- Chúng ta mau đón sư phụ.
Mỹ-Linh theo Tạ Sơn ra cửa. Từ ngoài sân bước vào một người mà nàng kính phục tuyệt đối, đại sư Huệ-Sinh. Mỹ-Linh chấp tay:
- Sư-phụ, Sư-phụ vẫn thường an lạc chứ?
Huệ-Sinh mỉm cười;
- Mấy thàng nay sư phụ an thì có nhưng lạc thì không. Vì sư phụ có đứa đệ tử yêu nhất bị mất tích làm sao mà lạc được?
Mỹ-Linh nắm tay sư phụ, nàng đi cạnh ông:
- Nhất định sư phụ an lạc. Con biết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hung-tieu-son/1448810/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.