Tuy rằng mỗi tình nguyện viên đều mặc quần áo bảo hộ giống nhau như đúc nhưng Thẩm Quyết Tinh liếc mắt một cái vẫn nhận ra Cố Chiếu đang cầm tấm bìa kẹp bằng gỗ.
Không phải vì đối phương đang làm động tác gì nổi bật mà đơn thuần là do chiều cao và hình thể mà nhận ra.
Một người nhỏ nhỏ gầy gầy, mặc bộ quần áo bảo hộ to rộng, trông như con thỏ chui vào bao nilon.
Thẩm Quyết Tinh cúi đầu gõ mấy chữ "Thỏ trắng" vào thanh tìm kiếm, trình duyệt nhanh chóng nhảy ra rất nhiều hình ảnh con thỏ.
Anh lướt xem một chút, phát hiện có một loại tên là "thỏ lông dài tai cụp" có khí chất giống với Cố Chiếu nhất —— lỗ tai rũ xuống, lông trên đầu rất dài, không vén lên sẽ dễ dàng che mất đôi mắt, còn luôn mang bộ dáng dậm chân một cái là có thể hù nó sợ chết khiếp.
Càng xem càng thấy giống, Thẩm Quyết Tinh lưu lại hình ảnh thỏ lông dài tai cụp có bím tóc chỉ thẳng lên trời kia, mở ra sổ thông tin, click vào ảnh đại diện của Cố Chiếu rồi thêm một bức ảnh.
Sau khi làm xong một loạt thao tác này, anh vừa lúc di chuyển đến trước mặt Cố Chiếu.
"Ở lầu nào phòng nào vậy?" Cách một bộ đồ bảo hộ, giọng nói Cố Chiếu nhỏ nhẹ mềm mại.
Thẩm Quyết Tinh bất động thanh sắc mở màn hình, điểm ra mã QR của mình, ngẩng đầu.
"Tôi sống ở lầu nào cậu không biết sao?"
Cố Chiếu bị anh hỏi đến sửng sốt, cúi đầu tìm kiếm nhà của mình trên phiếu đăng ký, đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-la-ngan-ha-kho-cham-toi/166428/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.