Nó không biết mình thiếp đi trong bao lâu, ai đã đưa nó vào xe, nhưng khi nó tỉnh lại nó thấy mình nằm trong xe, tay chân tê rần. Nó dựa vào thành ghế, nghĩ về cái quá khứ, cái quá khứ trẻ con, đầy mộng mơ. Nó nghĩ:
– Hầy, mày chưa lớn nữa sao Nguyệt, thì ra người ta chỉ xem đó là cái tình cảm con nít, chỉ là lời hứa con nít *BỘP BỘP* Tỉnh tỉnh tỉnh, tỉnh giùm cái đi, hiện tại không phải mày có chồng sắp cưới rồi sao, dù tên đó có hắc dịch, biến thái,…bla bla thì dù sao tên đó cũng là chồng mày, người ta không càn mày mắc gì mày lại níu kéo người ta.
Nó tự đọc thoại với chính bản thân mình xong, thấy mình rút ra một chân lý như thế, liền rút điện thoại ra, định bấm số gọi cho hắn. Nhưng hành động đó ngưng lại trong vài giây
– Ể số hắn là số mấy??? Chết tiệt quên xin số rồi. Đành về nhà vậy.
Ở một nơi nào đó
Sau khi hắn đưa nó vào xe, hắn liền lái xe đậu ở nơi nào đó rất xa, chỉ để xem coi nó đã dậy chưa. Mặc dù biết nói như thế nó sẽ rất đau, nhưng anh đã quyết định rồi. Lúc nó vừa lấy xe ra khỏi nhà, anh cũng định cũng sẽ đi gặp đối tác liền, nhưng vì do tò mò về chiếc hộp đó, nên anh đã dừng lại và lén vào phòng nó. Ngắm nghía một hồi lâu anh vẫn thấy chiếc hộp thật sự rất đẹp, gia công rất tinh xảo.Anh định bụng khi mở chiếc hộp ra chắc đồ sẽ rất đẹp. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-la-ten-dai-bien-thai/175403/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.