Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng kim đồng hồ chầm chậm quay cứ vang vang dọc hành lang lớn và dài, mỗi phút mỗi giây trôi qua giống như đằng đẵng hơn vài tiếng, thời gian trôi y hệt từng hạt cát len qua tầng tầng lớp lớp không khí rơi xuống đáy biển.
Nỗi lo của Mạc Thanh Hoa ngày một lớn, trong bụng cứ như có hàng vạn sợi tơ mỏng cắt qua cứa lại gần như muốn rỉ máu.
Bà không có chồng, cũng không có con, cho nên đối với đứa cháu gái duy nhất là Mạc Khánh Ngọc bà đều đặt hết tình yêu thương và kỳ vọng lên hai vai cô, từ khi Mạc Thanh Phi Mất thì chồng bà ấy cũng ngã bệnh, sau đó không lâu cũng nối bước theo vợ chỉ để lại một mình Mạc Khánh Ngọc, cũng vì lẽ đó mà Mạc Thanh Hoa càng khắt khe hơn, độc đoán hơn.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi, chỉ trong một năm mà đã có quá nhiều chuyện ập đến, nó khiến cô cảm thấy lạc lõng, chơi vơi với cuộc sống. Những ngày sống cùng với người dì này cũng giống như bị nhốt trong trại cải tạo, làm cái này không tốt, cái kia không được, phải như thế này như thế kia thế nọ thế lọ thế chai.
Mạc Khánh Ngọc chịu áp lực suốt một quãng thời gian, cho đến khi cô trốn khỏi nhà hằng đêm để đi đây đó xả stress, trong những cuộc vui cô vô tình quen biết nhị thiếu gia nhà họ Tô.
Tô Vạn Kim!
Vị thiếu gia này trừ bỏ sinh ra đã nhiều tiền ra thì chẳng có gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-linh/2681896/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.