Trực thăng hơi run lên, sau đó liền bay cao một chút, không chỉ vậy, nó còn cho thấy chiếc cần điều khiển đã có tác dụng.
"thật tốt qua, nó còn hoạt động!" Lãnh Tiểu Dã vui vẻ. "anh giữ chặt cần điều khiển, để tôi xem có thể hạ cánh trên biển được không?"
"Được." Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay còn lại tới, giữ chặt cần điều khiển.
Lãnh Tiểu Dã đi tới bàn điều khiển, xem còn nút nào có thể hoạt động được nuawc không?
Lúc này, chiếc trực thăng ngày càng rơi xuống, nhưng, tốc độ so với lúc nãy chậm hơn một chút.
trên mặt biển.
Chiếc du thuyền cùng thuyền cứu sinh bị bỏ lại xa xa phía sau.
Quản gia đứng trên du thuyền, nhìn ra sự khác thường của chiếc trực thăng, liền nhíu mày lại.
Hạ thấp như vậy, rõ ràng, rất bất thường.
"Mau, tăng tốc độ, nhanh chóng tiến về phía trước!" Vị quản gia trẻ tuổi bên cạnh vội vàng chạy vào khoang điều khiển, lão quản gia nhanh chóng lấy chiếc bộ đàm cũ ra, hạ lệnh với bọn bảo vệ trên chiếc thuyền cứu sinh, "Nhanh lên, chiếc trực thăng hình như đang có vấn đề!"
Du thuyền tăng đến tốc độ tối đa, bọn bảo vệ cũng nhanh chóng tiến về phía trước.
Chiếc trực thăng giữ không trung, lại đang nhanh chóng hạ xuống.
Nhìn bàn điều khiển trước mặt, Lãnh Tiểu Dã cau mày thu ngón tay lại, bất kể cô làm thể nào, các nút đều không thể hoạt động.
"Hệ thống đã bị tê liệt." cô quay sang, cười như không cười, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Cái này... anh hài long rồi chứ?"
Hoàng Phủ Diệu Dương không trả lời, chỉ ngẩng mặt lên, nhìn chiếc trực thăng ngày càng gần mặt biển.
anh đột nhiên nâng tay, đem cô ôm vào lòng.
"anh buông tôi ra!"
Lúc nào rồi, mà anh vẫn còn tâm tình ôm cô?!
Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giạu, nhưng Hoàng Phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168301/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.