"Phá hoại tài sản công cộng, đúng là công dân không có đầu óc!"
Lãnh Tiểu Dã thấp giọng mắng, rúc mặt sau tờ báo, tiếp tục quan sát.
đi khỏi buồng điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt đồng xu trong tay.
"Nha đầu thúi, đừng để tôi tìm được em, tôi sẽ không tiếp tục tha thứ cho em!"
Nắm tiề xu trong lòng bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương căm giận độc thoại.
Lãnh Tiểu Dã sau tờ báo thấp giọng oán, "Cắt, ai cần anh tha thứ chứ."
Lát sau, có một chiếc xe từ từ xuất hiện, dừng lại bên cạnh buồng điện thoại.
Lão quản gia vội vàng xuống xe, nhìn thấy anh ôm một cái thảm, trên người mặc chiếc áo sơ mi nhàu nát, cùng một chiếc quần tây rách nát, lão lập tức cúi người xuống, dời tầm mắt.
"Mời ngài lên xe."
Khom người ngồi vào trong xe, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh giọng hạ lệnh, "Lập tức phái người đi điều tra, những nơi ở khác của Lãnh Tiểu Dã tại New York, tôi muốn có tất cả thông tin của cô ấy. Chi phí tiêu dùng thẻ tín dụng, bằng lái... Còn nữa, mang bạn cô ấy đến cho tôi, đi tìm hiểu tất cả bạn học, giáo viên cùng những mối quan hệ khác... Dấu vết nào đều khôn buông tha!"
"Được." Lão quản gia ngồi một bên, cung kính đáp ứng.
Rất nhanh, đoàn xe đã chạy càng lúc càng xa, mãi đên khi còn thấy đèn xe nữa, Lãnh Tiểu Dã bước ra, ngồi vào chiếc xe của mình cách đó không xa.
Lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số của Kiều.
"Chú Kiều, con lập tức tới đây, ngài giúp con xóa hết tất cả lịch sử cuộc gọi một chút, con sợ An Nhạc sẽtăng thêm phiền toái cho con, ngài giúp con mua một số điện thoại luôn."
"Được, chú lập tức cho người đi làm, con qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168393/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.