Hoàng Phủ Diệu Dương đặt ly nước chanh xuống, mở lá bài ra rồi nhìn thoáng qua một lượt.
"Tôi bỏ cuộc." ( "放弃.")
một câu nói, hai từ ngữ, làm mọi vị khách xung quanh vô cùng thất vọng.
Mọi người đến xem trước mắt đều biết, Hoàng Phủ Diệu Dương là người có cơ hội thắng lớn nhất, dù sao anh bài của anh cũng vô cùng tốt, trừ Lãnh Tiểu Dã và Dạ Phong Dương có được lá 9 cơ hoặc A cơ, nếu không sẽ không thể thắng được anh.
Mỗi lá bài khi được phát ra, cơ hội chiến thắng của mỗi người hầu như đều bằng nhau, mà mỗi người chỉ được sở hữu một lá bài.
Dưới tình huống này, phần thắng thuộc về anh lại tăng gấp đôi.
Nếu trong tay anh không phải A cơ hay 9 cơ, nhưng chỉ cần anh tập trung một chút, cũng có thể khiến đối thủ phải lo lắng.
Bất kể nếu phân tích theo phương diện kia, anh cũng không nên trả lời "bỏ cuộc" như vậy.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn anh một cái, hút một ngụm nước chanh rồi nhìn Dạ Phong Dương nói, "Này, tới lượt anh rồi!"
Dạ Phong Dương nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương rồi nhìn lá bài trước mặt.
"Tôi... Cũng bỏ cuộc."
Cả căn phòng đều ồ lên.
Người em trai chi bài đứng sau lưng Dạ Phong Dương cũng nhíu mày nghi ngờ.
Là một ngàn đô la đó, sao anh Dương lại có thể bỏ qua như vậy được chứ?
Dựa vào kinh nghiệm của Trang Hà, đã thắng phải lấy tiền, kể cả bài Poker.
Tuy Dạ Phong Dương lên thuyền chưa được bao lâu, nhưng kỹ thuật của anh không tồi, một người có kỹ thuật cao như Trang Hà cũng không phải là đối thủ của anh.
Dựa vào kinh nghiệm của anh, đem lá bài đổi thành một lá A cơ, không phải rất dễ dàng sao?
"Tôi thắng!" Lãnh Tiểu Dã cười híp mắt đặt ly nước chanh lên bàn, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168464/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.