Đúng là mùi vị quê hương!
nói đi nói lại, thật sự, đã lâu rồi cô vẫn chưa quay về Bắc Kinh, chờ sau khi vụ án này kết thúc, cô nhất định sẽ trở lại Bắc Kinh một thời gian, chăm sóc ba mẹ.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Hoàng Phủ Diệu Dương, cô vội vàng nâng tay xem đồng hồ.
một giờ đúng.
Vẫn còn sớm!
Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, ăn hết hai chén cháo, cô tiếp tục thong thả ăn luôn cái bánh tiêu, rồi lau sạch ngón tay đứng dậy.
"Bây giờ tôi phải đi cua soái ca rồi, hai người muốn làm gì cũng được, không cần đi theo tôi."
Trần Tư Viễn dường như muốn nói điều gì, nhưng lại bị Annie vội vàng giữ lại.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Có việc gì sao?"
"Vâng, thưa tiểu thư!" Trần Tư Viễn ngẩng mặt lên, "Để bảo đảm an toàn của ngài, tôi hy vọng ngài mang theo di động, để chúng tôi có thể tiện liên lạc.:
Lãnh Tiểu Dã nắm di động trên bàn, quơ quơ trước mặt anh ta, "Như vậy... Được chưa?"
"Di động của tôi lúc nào cũng mở, nếu ngài gặp nguy hiểm, cứ việc gọi cho tôi." Trần Tư Viễn nghiêm túc nói.
"Cậu hy vọng tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?" Lãnh Tiểu Dã cố ý trêu đùa anh ta.
Trần Tư Viễn ngẩn ra, "Tôi... Tôi không có ý đó, tôi..."
Nhìn bộ dạng áy náy của anh ta, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười một tiếng.
"Được rồi, tôi đã biết." cô nhấc chân đi tới cạnh cử, mở của ra rồi nghiêm mặt nhắc nhở, "Hai người nhớ cẩn thận một chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi, nhớ kỹ, nhất định không được vào sòng bạc, uống rượu, tiếp xúc với người lạ! Đây là... Mệnh lệnh!"
Hai chứ "mệnh lệnh" cuối cùng, cô nhìn Trần Tư Viễn mà nói.
Nếu anh ta đã từng là quân lính, thì chắc anh ta cũng hiểu được hai chứ này có ý nghĩa như thế nào.
Bắt buộc phải chấp hành!
"Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168483/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.