Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ gật đầu, "Lập tức cho người điều tra ở Thượng Hải, Bắc Kinh, còn có cả Tứ Xuyên, xem có ai tên Lãnh Tiểu Dã hay không! Nếu như không có, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm trong phạm vi rộng."
Cho tới bây giờ, tuy anh không biết rõ thân phận của cô, nhưng ít nhất, anh biết đây là tên thật của cô.
Có rất nhiều chuyện có thể cải trang, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể làm giả được.
Ví dụ như, khẩu vị.
cô thường chọn rất nhiều món ăn, nhưng mỗi khi ăn, cô lại bất tri bất giác để lộ khẩu vị của mình, mà chút dấu vết nhỏ bé đó, chính là mấu chốt duy nhất của anh.
Trung Quốc quá lớn, muốn tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Căn cứ vào khẩu vị của cô, anh có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiến, ngay cả khi cô không về Trung Quốc, anh cũng có thể điều tra được lai lịch của cô.
Nếu những thành phố này đã không có cô, anh sẽ tiếp tục tìm...
nói chúng, anh nhất định sẽ tìm được cô!
"Vâng, bá tước tiên sinh." Quản gia lần nữa mang bữa tối vào, "Ngài mau ăn một chút, lát nữa chúng ta còn phải bay tới Trung Quốc nữa, Trung Quốc rất lớn, ngài cần phải ăn để có sức mà tìm tiểu thư chứ."
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy tờ giấy và chiếc bông tai, cẩn thận bỏ vào túi áo.
Trợ lý vội vàng mang máy tính ra, quản gia đặt bữa tối lên.
Cầm lấy dao nĩa, anh chậm rãi dùng bữa.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu ăn cơm, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người đi, cầm lấy điện thoại trên máy báy, gọi điện đến Trung Quốc.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ăn xong, máy bay đã đáp xuống New York.
anh vừa xuống máy bay, đã có người nhanh chóng chạy tới nghênh đón anh, báo cáo với anh một số chuyện.
"Chúng tôi đã điều tra máy bay vận tải kia, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168684/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.