Bây giờ cô đang ở giữa đường nhỏ và khu tiểu khu, trên đường không ít xe ngừng lại, chỉ có thể đủ cho một chiếc xe đi qua, Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi tới cô, cũng chỉ có thể hít khói xe cô, không cách nào chạy qua được.
Nhìn cột đèn giao thông hiện lên màu xanh phía xa xa, Lãnh Tiểu Dã nhấn mạnh chân ga, lao vọt về phía trước.
Bắt gặp chướng ngại vật trước mắt, Mercedes buộc phải dừng lại.
"Khốn kiếp, ai cho dừng lại vậy hả!"
Hoàng Phủ Diệu Dương rống giận, ngẩng đầu nhìn chiếc Jeep màu đỏ trước mặt.
anh chợt thấy một bàn tay xinh đẹp đưa ra từ cửa sổ.
Bốn ngón tay được đưa lên, ngón giữ chậm rãi chỉ thẳng lên không trung, sau đó xoay tròn vài cái, rồi thu lại.
Cách đó không xa, tiếng xe lửa ré lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương giận dữ, mở cửa bước xuống xe, quát lên.
"Lãnh Tiểu Dã, tôi nhất định sẽ đến bắt em về!"
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống xe từ trong kính chiếu hậu, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, thu tay về, đóng cửa sổ lại.
"Mẹ, điện thoại không kết nối được à?"
Hứa Hạ đặt điện thoại xuống, "Ba con nói chúng ta cứ trực tiếp đi tới bộ chỉ huy diễn tập."
"Ok!" Lãnh Tiểu Dã cười đồng ý, vui sướng gầm nhẹ, "A —— đi sân huấn luyện sao!"
"Vừa rồi con nhìn cái gì vậy?" Hứa Hạ nghi ngờ nhìn phía sau.
Lúc này, xe lửa đang chạy qua, chặn hết xe của mọi người kể cả của Hoàng Phủ Diệu Dương lại.
Lãnh Tiểu Dã cười khẽ, "Nhìn xe lửa thôi!"
Bên kia xe lửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng ho khan hai tiếng, xoay người lại, anh mở cửa ở ghế tài xế, kéo vị tài xế xuống xe, anh an vị ngồi vào chỗ lái.
"Tất cả cút hết cho tôi!"
Vài người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168755/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.