"Cao ít nhất cũng mét tám bảy đây, rất xứng với Tiểu Dã nhà mình, mười điểm."
Lần theo dấu chân kia, phát hiện trong bụi cỏ một cái vật lóe lên, Lãnh Tử Duệ khom người xuống, nhặt một thứ từ bụi cỏ lên.
Đó là một cái khuy áo nạm kim cương vàng, ánh đèn rọi xuống, viên kim cương tỏa sáng rạng rỡ.
"Kim cương?" Lãnh Tử Duệ nhìn khuy áo trong tay, ánh mắt đảo qua đánh dấu hàng hiệu phía sau, "Gieves & Hawkes? Ừm, thẩm mỹ không tệ! Cho thêm mười điểm."
Sau đó, ông tiếp tục đi về phía trước.
một đường quan sát những vết tích kia, thỉnh thoảng gật đầu.
"Rất biết lợi dụng địa hình, nhìn những dấu chân này, cơ thể nhất định không tồi, cho tiếp mười điểm."
...
Lợi dụng manh mối trên đất, Lãnh Tử Duệ cũng là đã biết được không ít tin tức.
Xuyên qua rừng cây, ông dừng bước ở ven đường, nhìn bãi cỏ bên đường đất có lưu lại một vết bánh xe, ông nhẹ nhàng ước lượng khuy áo trong tay.
"Chỗ của mình mà cũng dám xông vào, xem ra lá gan cũng không nhỏ, cho mười điểm. Làm việc bất chấp hậu quả, kích động, hai mươi điểm, không xử vết tích đi, cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng, trừ hai mười điểm."
Nắm chặt khuy áo trong tay, Lãnh Tử Duệ lười biếng ôm lấy cánh tay.
"Lần đầu được sáu mươi điểm, miễn cưỡng hợp lệ!"
...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Tiểu Dã liền dẫ Hứa Hạ rời khỏi nơi Lãnh Tử Duệ đóng quân, về nhà chuyện làm thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Trầm Ninh.
"Giang hồ cứu cấp a, chị Ninh!"
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí Trầm Ninh bình tĩnh, "nói đi, giúp cậu ra sao?"
"Mang mình đi Thượng Hải."
"Chú Nhuệ và dì Hạ đã xong?"
"Đương nhiên."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168790/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.