một mùi thơm chợt loang tỏa trong không khí, thức ăn lần lượt được bưng lê.
Bị hương vị trong không khí mê hoặc, Lãnh Tiểu Dã không khách sáo cầm dao nĩa lên.
"Bá tước đại nhân, chúng ta ăn được chưa? Em đói lắm rồi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, "anh cũng đói rồi."
Cắt miếng cá nướng bỏ vào miệng, Lãnh Tiểu Dã nhai vài cái rồi nuốt xuống, rồi khinh bỉ nhìn anh, "anh ngồi ở đây mà không định ăn gì sao?!"
nói xong, cô lại ngẩng mặt nhìn anh,
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói, nhưng tính cách anh thế nào không phải là cô không biết, nhớ lại khi nãy, anh tức giận đợi cô, còn tâm trạng gì đâu mà ăn cơm nữa?!
Cắt thêm một miếng cá, Lãnh Tiểu Dã thầm nói.
"Ngu ngốc!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười.
"Trứng thúi nhỏ."
"Ma nhân tinh!"
Lãnh Tiểu Dã lập tức đáp lại.
"Là anh thì có!"
Phải nói, trên thế giới này, sợ rằng chỉ có mình cô là dám mắng anh như vậy.
"Là em!"
"Là anh!"
"Là em!"
...
Lão quản gia cố gắng kéo căng mặt, vài tên cận vệ sắp bị chuột rút quai hàm luôn rồi.
Phì!
Người phục vụ đưa thức ăn lên không nhịn được nữa, bật cười.
Hai vị này thật là, sao lại cãi nhau ngây thơ vậy?!
Bị cười nhạo, nhưng hai người hoàn toàn không biết gì.
Giờ phút này đây, Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương không nghe được bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò nhau, cũng là lần đầu tiên hẹn hò trong đời.
Chỉ vì một cuộc hẹn, mà anh đuổi theo cô nửa vòng Trái Đất.
Chỉ vì một cuộc hẹn mà cô đã chạy hơn nửa thành phố, đi hư luôn cả một đôi giày.
Lúc này, trong mắt cô (anh) chỉ có nhau, không thể chứa thêm người nào khác nữa.
Lãnh Tiểu Dã tiếp tục tranh cãi, "Là anh là anh là anh... Chính là anh!"
"Được rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười đắc ý, "Là anh!"
Từ nhỏ tới giờ, anh chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1168870/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.