Trong điện thoại, giọng của cô nhóc kia nũng na nũng nịu, Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thanh âm của cô, trái tim của anh đều bị cô vuốt ve thành một khối mềm nhũn.
Nghe cô dùng ngôn ngữ các quốc gia làm nũng với anh, Hoàng Phủ Diệu Dương làm sao kiên trì được.
Bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp với cô.
"Được, anh hứa với em, ngày kia sẽ đi."
"Bá tước tiên sinh, sau lễ quốc khánh còn có một hội nghị quân sự rất quan trọng, ngày kia ngài cũng không thể rời đi!" Lão quản gia lại lớn tiếng nói.
một lần thì thôi, lại còn dám huyên thuyên!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, ngước mắt hung hãn trừng ông!
"đi ra ngoài!"
"Dạ, bá tước tiên sinh." Lão quản gia khẽ cong cong cánh môi hướng anh cúi người thi lễ, sau đó lại cao giọng, "Xin ngài đừng quên cuộc hội nghị quân sự vào ngày kia."
nói xong, không đợi Hoàng Phủ Diệu Dương nổi giận, ông đã chủ động thối lui.
"Tôi cút ngay đây!"
Quay người lại, nhìn thấy lão quản gia cùng trợ lý cùng nhau "Cút" đi ra ngoài, trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vừa tức giận cũng vừa bất đắc dĩ.
Nghe tiếng cười của Lãnh Tiểu Dã ở đầu kia điện thoại, anh chỉ cười mắng.
"Du côn cắc ké, ngay cả lão quản gia cũng đều bị em làm hư."
"Chuyện liên quan gì đến em chứ?" Lãnh Tiểu Dã cười xấu xa, "Đúng rồi, Hoàng Phủ Diệu Dương, vừa rồi quản gia nói hội nghị quân sự là ngày kia phải không?"
"Hội nghị đó cũng không quá quan trọng, anh có thể không tham gia..."
cô cắt ngang lời anh không hề khách sáo: “nói dối sẽ không phải là trẻ ngoan nha!”
"Con nhóc rắc rối này!" Hoàng Phủ Diệu Dương bất đắc dĩ mắng một câu, "Được rồi, anh sẽ xử lý xong hết tất cả mọi chuyện ở đây rồi mới qua đó thăm em. Nhưng em phải hứa với anh, không được đem cận vệ đuổi đi, càng không cho phép âm thầm trốn đi, để bọn họ có thể bảo vệ an toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1169006/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.