Edit: Mâi_137
anh và cô lệch múi giờ tận bảy tám tiếng đồng hồ, cô nơi này là buổi tối, anh nơi đó cùng đã rạng sáng.
Thế nhưng lúc này gọi điện thoại tới, rất rõ ràng là anh không có ngủ.
“Quần áo thật đẹp.” Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong điện thoại ca ngợi.
Lãnh Tiểu Dã quay mặt đi, nhìn về phía camera theo dõi ở góc phòng, “Đừng nói với em là anh vẫn luôn đang chờ em hoàn thành bộ quần áo này nha?”
Nghe giọng nói cô hơi trách cứ, Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng mỉm cười, “Hai ngày nay, anh đã nỗ lực bắt tay hoàn thành công việc, chờ em nghỉ, chúng ta cùng nhau đem Arthur đưa về thảo nguyên Châu Phi.”
Nghe giọng nói anh, cô không khỏi đau lòng.
anh vội dĩ đã đủ bận, cô còn làm phiền thêm cho anh.
“Thật xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương!”
“không cần lo lắng, chuyện kia có lẽ sẽ giải quyết rất nhanh.” Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào Lãnh Tiểu Dã trên màn hình, “Tiểu Dã, có thể mặc bộ quần áo kia cho anh xem được không?”
Lãnh Tiểu Dã nhìn chiếc váy được mặc lên người ma nơ canh.
“không muốn!”
“anh thật muốn nhìn.”
Lãnh Tiểu Dã nghĩ nghĩ, gật đầu nhẹ nhàng.
anh bận rộn cả ngày, lại làm việc lâu như vậy, coi như là cho anh thả lỏng một chút.
Đặt điện thoại di động lên bàn, cô giơ tay kéo khóa trên chiếc váy xuống, hơi dùng lực một chút, liền đem kéo khóa ra.
Lúc hai tay nắm hai vạt áo chuẩn bị cởi ra, cô đột nhiên nghĩ đến anh còn đang ở nơi đó nhìn cô, vội vàng đem khóa kéo lại.
Người này, nói muốn nhìn cô mặc quần áo cái gì, rõ ràng chính là muốn nhìn cô cởi quần áo.
“Hừ!” Lãnh Tiểu Dã hướng camera đưa ra một ánh mắt khinh bỉ, nói qua di động “Lưu manh, anh cố ý đúng không?”
“Cái gì?” Hoàng Phủ Diệu Dương không hiểu ra sao.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-lua-mua-dong/1169014/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.