Bác sĩ cũng tiến hành kiểm tra đường tiêu hóa cho anh: "Cậu ấy vẫn bị viêm dạ dày mãn tính, có thể thấy anh ấy ăn uống không đúng giờ và ăn uống thất thường, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất tệ."
"Cậu ấy đã uống thuốc ngủ suốt thời gian qua sao?"
Cô nhìn bác sĩ thành thật trả lời: "Cháu cũng không biết."
Bác sĩ nặng nề thở dài, đúng vậy, đối với bệnh viêm dạ dày mãn tính, không nên uống thuốc ngủ lát nữa tôi sẽ viết đơn thuốc cho cậu ấy, trong đó có chút thuốc có thể xung đột với đặc tính của thuốc ngủ, vì vậy tôi khuyên cậu ấy nên ngừng uống thuốc ngủ trước.
Cuối cùng, bác sĩ nhìn anh, nghiêm túc nói: "Chàng trai trẻ, hãy giữ gìn thân thể của bản thân."
Khi bác sĩ rời đi, Đường Uyển kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống một bên giường bệnh.
Cô biết anh chưa ngủ.
"Nghe thấy chưa? Chàng trai, hãy giữ gìn thân thể thật tốt nhé."
Từ Thiệu Châu từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn cô, khàn giọng nói: "Đường Uyển, có ai nói với cậu rằng cậu rất hay xen vào chuyện của người khác không? "
Đường Uyển đắp chăn cho anh: “Không,Từ Thiệu Châu, tôi không quan tâm đ ến việc của mọi người.” Cô biết nghi ngờ của anh: “Cậu muốn hỏi tại sao tôi phải quan tâm đ ến cậu sau sao?” Lông mi rủ xuống như hai cái quạt nhỏ.
Đường Uyển nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: "Không phải anh đã đoán ra rồi sao?
Hắn quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Đoán cái gì?"
“Đoán ra là là em thích anh.”
Cô nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-mai-la-duong-ve-cua-em/4653/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.