Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, ngay cả tiếng gió quất vào cửa sổ cũng rõ ràng đến vậy. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy một tia chớp xé trời đêm, nương theo ánh chớp có thể thấy được mây đen ùn ùn, gió cuồn cuộn thổi, mưa chỉ chốc lát thôi sẽ đến.
Lúc cô dựa sát lại vòng tay ôm lấy người đàn ông, anh cũng đưa tay vòng qua ôm chặt lấy cô, khí thế giống như muốn khảm cô vào trong ngực mình, "Em có đi thăm Chính Tân."
"Mấy hôm trước anh nói chuyện điện thoại với Phương Tử Duệ, có nhắc đến cậu nhóc ấy, nói dạo gần đây tình huống của cậu nhóc có hơi tệ." Cánh tay đang đặt nơi thắt lưng cô dùng sức siết chặt hơn một chút.
Tần Noãn Dương vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa mới ngước đầu lên thì đỉnh đầu đã đụng vào cằm anh, cô hơi ngồi thẳng dậy, tầm mắt hai người ngang nhau, "Người đưa tặng sách cho Chính Tân chắc cũng là anh đúng không?"
"Là anh." Anh đưa tay xoa đầu cô, lần nữa ấn cô vào trong ngực mình, "Phương Tử Duệ vẫn luôn tìm cách giúp Chính Tân liên hệ chuyên gia nhưng bệnh tình của cậu bé quá phức tạp cộng thêm thân thể suy nhược, đã đến mức không chống đỡ nổi một cuộc phẫu thuật lớn rồi."
Tần Noãn Dương không nói gì, chỉ có đôi mi rũ xuống, đôi mắt hơi trầm xuống.
Nhưng điều này Phương Tử Duệ đã nói với cô rồi nhưng nó cũng chẳng mới mẻ gì, cô vẫn luôn biết.
Ngón tay Đường Trạch Thần rơi trên cằm cô, hơi nhấc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-mat-troi-tuoi-dep/314407/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.