Trong con hẻm ban đêm, một bóng người mảnh khảnh đứng dựa vào tường, xung quanh là bóng tối, chỉ có đốm lửa từ đầu điếu thuốc thỉnh thoảng thắp lên, đốt lên ngọn lửa trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Tiếng bước chân từ trong ngõ truyền đến, từ xa lại gần, Trình Lập chậm rãi đứng thẳng, nhìn người đi tới.
"Anh đột nhiên đến tìm em, có chuyện gì vậy?" Tổ An bước đến chỗ anh và hỏi trong khi rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá.
Trình Lập không phát ra tiếng, đưa cho anh ta một thứ gì đó.
Tổ An châm một điếu thuốc, dưới ánh sáng của chiếc bật lửa, anh liếc nhìn thứ trên tay—đó là một bức ảnh.
Ánh lửa đã tắt, nhưng hình ảnh trên bức ảnh đã khắc sâu vào tâm trí anh, khiến anh bất ngờ nhìn Trình Lập.
"Em không nhìn nhầm chứ, là Diệp Tuyết sao?" Anh trực tiếp hỏi, đồng thời cầm lấy tấm ảnh, châm bật lửa tiếp tục xem.
"Ngày trên ảnh là năm ngoái?" Anh cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Trình Lập gật đầu, anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tổ An, đôi mắt ngày càng u ám.
Trong cuộc họp hôm nay, mặc dù anh đã ngắt lời Phó đội trưởng Tề Dương và nói làm giám định kỹ thuật trước, nhưng trong lòng anh biết không thể nhầm được, người đó chính là Diệp Tuyết. Những người khác có thể do dự, nhưng với anh, đó là Diệp Tuyết — đường nét trên khuôn mặt, hình bóng của cô, mọi thứ về cô, anh đều nhớ rất rõ, khắc cốt ghi tâm.
Tổ An hít một hơi thật sâu: "Em sẽ cố gắng hết sức để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-nam-dam-may/1640202/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.