Tình trạng của Ngô Giang không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ nói anh ấy bị trật khớp cổ tay, sau khi nắn khớp và băng bó thì tạm thời tay phải không nên vận động cho đến khi lành hẳn. Tổn thương ngoài da thì không có gì đáng nói, chỉ trầy xước nhẹ.
Tôi cũng phải để y tá sát trùng vết thương đằng sau lưng. Vì không có gương nên tôi cũng không biết vết thương như thế nào.
- Không rõ có để lại sẹo không? –Tôi vô ý lẩm bẩm.
Ngô Giang ngồi đợi một bên phì cười.
- Có gì đáng cười?
- Không có gì, thật ra có sẹo cũng không sao, anh không để ý đâu!
Anh không để ý nhưng tôi để ý.
Hai chúng tôi ngồi bên ngoài hành lang, nhất thời im lặng. Điện thoại di động trong túi xách rung liên hồi, là Cao Phi gọi tới.
“ Diệp Thư, em đang ở đâu?”
Cuộc vụng trộm đầu tiên của Cao Phi và Thuỵ Du cũng lâu ra phết, mấy tiếng rồi mới nhớ ra tôi.
“ Tôi có chút việc riêng cần làm, khi nào gặp tôi sẽ giải thích sau.”
“ Em không sao chứ?”
“ Tôi không sao, bây giờ không tiện nói chuyện.”
“ Được…”
“ À khoan đã!”
“ Em muốn nói gì với tôi?”
“ Tôi làm hỏng cái váy cưới rồi, anh không phiền nếu phải thanh toán tiền cái váy chứ?”
Phía bên kia im lặng một lát, tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng hít thở của Cao Phi, cái kiểu hít thở mà người ta thường dùng khi muốn kiềm chế để không nổi điên lên.
Tôi nhớ là cái váy này cũng không đắt lắm, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-o-phia-sau-em/440158/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.