Vào sáng thứ bảy, ký túc xá rất yên tĩnh, những người bạn cùng phòng ở thành phố đã trở về nhà từ hôm qua, chỉ còn Già Nghệ và người bạn Lý Thư là ở ngoại thành. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua bức rèm, lặng lẽ mà chiếu lên chiếc bàn làm việc, cả hai người đều đang tận hưởng giấc ngủ đông hiếm hoi.
Già Nghệ bị đồng hồ báo thức của Lý Thư đánh thức lúc 12 giờ. Lý Thư tắt đồng hồ, hướng về phía Già Nghệ xin lỗi, “Ngại quá, buổi chiều mình có hẹn với bạn nên đặt báo thức rời giường.” Già Nghệ nằm xuống, ậm ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu.
Lý Thư rời giường, bắt đầu sột soạt trang điểm. Già Nghệ mở to mắt, cơn buồn ngủ đã biến mất, cô mò di động ở dưới gối, thấy có hai cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là của bà cô.
Già Nghệ nhớ ra gần đây quá bận rộn, đã hơn một tuần cô không liên lạc với ông bà nội, vì thế cô vội vàng bật dậy nhanh chóng gọi lại.
Cùng bà nội nói chuyện điện thoại xong đã là nửa tiếng sau, bà nội kể cho Già Nghệ chi tiết về từng điều vụn vặt mà bà có thể nhớ được, nhưng bà cũng thực sự già rồi, rất nhiều chuyện bắt đầu lặp lại nhắc mãi, dù là hai tháng nữa mới đến kì nghỉ đông, bà liên tục dặn dò Già Nghệ mua vé máy bay về quê ăn Tết sớm.
Một cuộc gọi khác là Giang Từ, cách đây 2 tiếng đồng hồ, Già Nghệ mở WeChat nhắn hỏi cậu có việc gì, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-sang-nhat-nhat-ho-nhat-hap/165893/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.