Tháng bảy, đường vành đai Tây Bắc nghênh đón mùa du lịch rộ nhất trong năm. Khúc Nhất Huyền cả ngày dẫn tuyến, tiếp đơn, bận rộn tới mức chân không chạm đất.
Tròn một tháng, ngay cả bóng của cô Viên Dã cũng không nhìn thấy. Gọi điện thoại tới, không phải cô đang lái xe, thì là chuẩn bị đi ngủ, nói với cậu ta nhiều hơn một câu cũng không vui.
Viên Dã phàn nàn với Thắng Tử, người kia đáp: "Có thể là đang thất tình đó, cậu phải cho cô ấy chút không gian, bao dung cô ấy, lý giải cô ấy, ủng hộ cô ấy."
Viên Dã: "..."
Khúc gia nhà cậu ta có tiếng tăm lừng lẫy quỷ kiến sầu (Quỷ nhìn thấy cũng phải sợ) trên đường vành đai Tây Bắc này, ai rảnh rỗi không có việc gì dám đi trêu chọc cô ấy?
Thắng tử "Chậc" một tiếng, nhắc nhở: "Ông chủ Phó rời đi cả một tháng còn chưa quay lại, Khúc gia không phải thất tình thì là cái gì?"
Tà môn.
Viên Dã nghĩ rằng chỉ có mình nhìn ra mờ ám giữa hai người, cũng không ngờ "thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" a, cái tên Thắng tử nhìn có vẻ rất ngốc, thời khắc mấu chốt đầu óc rất tinh ranh.
Cậu ta hỏi: "Sao cậu nhìn ra được?"
"Cái này quá đơn giản?" Thắng tử đáp: "Ngày ông chủ Phó rời đi, tiểu Khúc gia nóng ruột nóng gan như thế nào đều viết lên mặt. Ngày đó tôi theo cô ấy vào Sa Lương sửa bộ giảm xóc, cô ấy hỏi tôi Phó lão bản là người ra sao."
"Cậu dùng đầu óc của mình ngẫm lại xem, đang yên đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-sao-roi-vao-gio-cat/1746709/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.