Làm sao cô có thể nói với anh đây là con chó do bạn trai cũ của Diệp Thanh Mạn tặng? Trước khi chia tay, cô ấy gọi nó là “chồng”, sau khi chia tay cô ấy gọi nó “con trai”!
Đổi tên đã nửa tháng rồi, vậy mà nó vẫn không tự nhận thức được. Đúng là con chó ngốc.
Thích Dao cảm thấy tuyệt vọng, bàn tay ẩn trong tay áo buông thõng đã siết chặt thành nắm đấm, đến mức ngón chân cũng không kiềm được mà bấu chặt xuống mặt đất.
Dụ Gia Thụ chỉ ngừng lại một chút, ngay sau đó nhận ra có lẽ cô đang gọi con chó. Anh cúi xuống, xoa đầu nó.
Chó chăn cừu Đức cũng rất biết hợp tác. Sau khi Thích Dao gọi cái tên đó, nó lập tức nhận tổ quy tông, phấn khởi thè lưỡi, vòng quanh chân cô hai vòng, rồi lớn mật cắn lấy ống quần của Dụ Gia Thụ kéo ra ngoài.
Thích Dao vừa định ngăn lại, nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng, liền đứng sững tại chỗ.
Tê dại.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô.
Âm thanh trầm thấp đó xuyên qua không khí như ẩn chứa dòng điện nhỏ li ti, khiến cổ cô bất giác nổi lên cảm giác tê dại.
Thích Dao mím môi, co ngón tay lại, thầm nghĩ có phải mình đang đeo kính có bộ lọc quá mức trước anh không.
“Ê, cái quái gì thế này? Cậu bị làm sao vậy?” Đại Bạch giật mình hét lên.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông đầu đinh hôm qua đang vo giấy thành mẩu rồi nhét vào lỗ mũi. Phần nhân trung đỏ lên, trên đó còn vết máu chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-sao-roi-xuong-te-dao/2941838/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.