Ngày hôm sau.
Cả đêm Thích Dao chìm trong những giấc mơ hỗn loạn, chợt tỉnh lại, vẫn còn chút mơ hồ, mở to mắt ngây người một lúc.
Rèm cửa che kín ánh sáng, trong phòng tối mờ. Thế nhưng cầm điện thoại lên xem, đã gần mười một giờ trưa.
Diệp Thanh Mạn bên cạnh vẫn còn ngủ say như chết.
Tối qua vì có chuyện canh cánh trong lòng, Thích Dao trằn trọc mãi không ngủ được. Diệp Thanh Mạn nằm bên cạnh cùng cô tán gẫu đến tận ba giờ sáng. Đợi đến khi cô ngủ rồi, đối phương vẫn còn hăng hái cày phim, chắc cũng chưa thể dậy ngay được.
Thích Dao nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng thay đồ chọn một bộ đơn giản, trang điểm sơ qua rồi ra ngoài.
“Lật Tử, lát nữa nếu cô ấy tỉnh thì giúp cô ấy gọi đồ ăn nhé.”
Lật Tử đang cầm vô lăng, nghe vậy bèn đáp lời. Tiểu Vương vẫn chưa quay lại, anh ấy đang ở nhà chăm vợ ở cữ.
“À đúng rồi, tiền mừng cho Tiểu Vương đã gửi chưa?”
“Gửi rồi, gửi rồi. Bao lì xì to lắm, anh ấy cảm ơn chị mãi.”
Lật Tử lái xe vào một con hẻm nhỏ, dừng trước một cửa tiệm chật hẹp không có bảng hiệu.
“Vậy là được rồi.”
Con hẻm khá hẹp, tường trắng mái đen, dưới chân lát gạch men màu xanh thiên thanh. Vừa bước xuống xe, Thích Dao liền nhìn thấy những mái hiên gạch xếp chồng dưới nền trời xanh thẳm.
Mang đậm phong vị Giang Nam.
Người phục vụ đứng trước cửa hướng dẫn Lật Tử lái xe vào bãi đậu phía sau, còn Thích Dao theo chỉ dẫn đi vào trong quán.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-sao-roi-xuong-te-dao/2941856/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.