Mộng Mộng lau nước mắt, vẫn thút thít ngắt quãng, lại khéo léo gật đầu một cái, nức nở nói: “Con, con biết!”
Thật biết nghe lời! Nếu như không sợ lại lộ hàng, Lâm Tuyết thật sự định tiến lên ôm lấy cô bé đáng yêu lại đáng thương này hôn hai cái. Thấy Mộng Mộng từ từ ngưng khóc thút thít, bắt đầu có thể bình tĩnh lại nói chuyện với Thạch Vũ trong máy vinh tính, kể chuyện hôm nay mình trải qua, còn nói chuyện cô bé ôm mèo nhỏ làm người mẫu cho bác Thiên Dật.
Trong đôi mắt to còn nén nước mắt, nhưng cô bé đã ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào cha trong màn hình, nhỏ giọng nói: “Cha, bác Thiên Dật vẽ một bức tranh cho Mộng Mộng, rất đẹp, đợi tối mai con lấy tới cho cha nhìn!”
Lâm Tuyết lặng lẽ thở ra, lại rời khỏi thư phòng trở về phòng ngủ.
Đợi đến khi cô đổi áo ngủ kiểu bảo thủ, xác định sẽ không tái phạm chuyện mất mặt, lúc này mới một lần nữa trở lại thư phòng.
Mộng Mộng và Thạch Vũ nói chuyện rất cởi mở, cũng sẽ không nghẹn ngào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn có nụ cười.
“… Nơi này rất tốt, mẹ Lâm Tuyết vẫn ở cùng Mộng Mộng, chỉ có điều…” Đứa bé bất đắc dĩ thở dài, “Cha, lúc nào thì chúng ta có thể cùng nhau!”
Lâm Tuyết vội đi tới, ngồi xuống bên cạnh Mộng Mộng, khuyên can nói: “Mộng Mộng ngoan ngoãn, qua một thời gian nữa mẹ sẽ dẫn con đi gặp cha con!” Đối mặt với ánh mắt u oán của Mộng Mộng, cô lại bổ sung một câu, “Là cha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-se-la-cho-dua-cho-em/274092/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.