Chim Lớn không nói gì, nhét chiếc bật lửa kim loại vào túi, ngậm điếu thuốc nhưng không châm: "Thôi được, không đùa nữa."
Anh ta đứng sang một bên, dáng vẻ lơ đễnh, chiếc áo khoác hơi xộc xệch nhưng anh ta chẳng buồn chỉnh lại. Chó Lớn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, dần dần đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Người qua kẻ lại trên hành lang, cậu bỗng nhớ ra rằng Chim Lớn có súng, chính anh ta không lâu trước đó đã nổ súng giết chết một người. Nếu người đó không chết, thì có lẽ cậu đã bị giết.
Cái đầu vừa mới tỉnh táo lại bắt đầu mơ hồ. Cả buổi chiều, cậu bị nỗi lo sợ và hoang mang chiếm lấy, trong mắt chỉ có Sói Lớn. Giờ ngồi trong bệnh viện, cậu mới thực sự nhận thức được những gì mình vừa trải qua.
Khi Sói Lớn bước ra, hắn thấy cậu vẫn đang ngẩn người.
Trong bệnh viện không tiện nói chuyện, cả nhóm ra ngoài rồi lên xe. Chó Lớn và Sói Lớn ngồi ở ghế sau, Chim Lớn đặt tay lên vô lăng, nói: "Lần này chúng ta bắt được nhiều thế, chỉ cần cạy miệng được một đứa, thì Báo Lớn có mọc cánh cũng bay không thoát."
Anh ta nổ máy, xe hướng về phía câu lạc bộ. Sói Lớn nhìn Chó Lớn vẫn chưa lấy lại tinh thần, lên tiếng: "Đừng nghĩ nhiều quá, lát nữa tôi bảo người đưa cậu về trường."
Chó Lớn nhìn vào cánh tay bị thương của hắn, im lặng gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, cậu nói: "Vết thương... không được để dính nước."
"Tôi biết." Sói Lớn nói, tay còn lại xoa nhẹ đầu cậu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-soi-muon-an-thit-roi-than-luong-dien/2041574/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.